
ong Nhi, ta nghe không rõ. Tốt nhất là muội nên nói lại và nói to lênđi. - Hắn không tin vào tai mình khi nghe những điều Long Tiểu Hoa vừanói.
- Ư ư ư! - Hắn ép nàng vào tường và còn láy tay bịt miệng nàng lại, nàng lấy cái gì mà nói đây?
- Cô ấy nói cô ấy đã hứa ngày mai sẽ giúp tiểu vương cướp tú cầu. - CungDiệu Hoàng từ phía sau bước lên vài bước, lặp lại trọn vẹn câu nói củakẻ đang ú ớ không thể nói ra được.
- Long Nhi! - Bạch Phong Ninh gọi tên nàng thật dịu dàng, kề sát mặt nàng nói: - Tốt nhất muội đừng nói với ta là muội đã để ý đến tên cưỡi ngựatrắng ngu xuẩn này rồi nhé. - Nếu nàng dám nói nàng vẫn chưa chán tròchơi bạch mã hoàng tử thì hắn sẽ lập tức mượn chiêu thức của chồng cũnhà nàng mà ấn nàng xuống đất đánh cho một trận.
- Đó là cháu trai của tôi. Lẽ nào tôi có thể nhìn người ta bị đám nữ nhitrong toàn thành tranh giành? Chồng cũ của tôi không nhận tôi. Ít nhấtngười ta cũng đã giữ tôi lại. Tôi thân là thẩm thẩm của người ta, cũngnên báo đáp chút gì đó chứ. - Nàng cố gắng nói qua kẽ tay hắn.
- Hiểu Ất quả thật không nhận muội sao?
- Nụ cười nham hiểm của huynh là ý gì?
- Không phải muội đang cùng kẻ này hợp sức đấu với Hiểu Ất đấy chứ?
- … - Được rồi. Mưu kế của họ dễ dàng bị bại lộ như vậy đấy. Nhưng kẻ bảo vệ người cha này đã lên tiếng. Nàng muốn bỏ chạy. Nàng thật chẳng cóchút phong độ nào.
- Ngu xuẩn! - Bạch Phong Ninh chẳng chút lưu tình buông một câu đánh giá. Hai kẻ này muốn hợp tác để đấu với trời sao? Châu chấu nhảy thế nào thì cũng vẫn chỉ là châu chấu mà thôi. Cho dù có nhảy cao đến mấy cũngkhông thể thoát khỏi số phận bị người ta dập. Có điều có cao nhân chỉdạy, đấu lại hay không cũng rất khó nói. Hắn nhếch môi cười nham hiểm.Lễ vật hậu hĩnh của hắn là cuốn Đại tẩu, tận hưởng đi không biếtcó còn nguyên vẹn không? Dù gì hắn cũng đã dâng lên Thập cửu điện hạ lễđó rồi. Hắn nhướng mày: - Hừ! Đột nhiên tâm trạng ta rất tốt. Nếu đã như vậy thì ta đồng ý chơi trò này. Thế nhưng, ta có một điều kiện.
- Có điều kiện gì, mau nói cho tiểu vương biết. Thả cô ấy xuống đi đã. -Cung Diệu Hoàng nhìn Long Tiểu Hoa bị Bạch Phong Ninh treo trên khôngtrung, hai chân lơ lửng mà chau mày. Nha đầu này chẳng có chút tự giácgì cả. Bị người ta uy hiếp mà cũng không biết đường làm nũng cầu xinsao? Thật uổng công hắn đã huấn luyện nàng.
- Đó là điều kiện giữa Bạch mỗ và Long Nhi. Cung đại thiếu gia, đây làchuyện ân oán riêng tư của hai người bọn ta. - Hắn cong môi nở nụ cườikhiến người ta thấy ghét, khiêu khích kẻ đang cảnh giác cao độ: - Ta hứa sẽ giúp muội cướp tú cầu, nhưng muội phải hứa với ta…
- Cái… cái gì…
- Muội ôm hai tay trước ngực làm gì?
- Thái độ của huynh khiến tôi nghĩ mình phải làm như vậy.
- Tạm thời ta không cần sự trinh trắng của muội. Ta chỉ cần muội hứa vớita… - Hắn dừng lại, đặt nàng xuống đất, gõ đầu nàng nói: - Không đượcgiận ta nữa.
- Hả?
- Chúng ta sẽ cùng lo chuyện đó. Muội không được nổi giận với ta, không được không tin ta, không được hoài nghi ta, được chứ?
- …- Nàng ngây người và bỗng cảm thấy mặt mình nóng bừng lên.
- Yêu cầu rất đơn giản. Long Nhi, những điều khác, ta có nói thì muội cũng không làm được. Đúng không?
- … - Nàng nhìn xuống chân mình.
- Nhận lời với ta đi.
- … Được…
- Cô giỏi lắm! Ai cho cô đỏ mặt khi nói chuyện với hắn chứ? Ai cho cônhận lời hắn? Từ chối hắn đi! - Cung Diệu Hoàng nổi giận bước lên phíatrước: - Họ Bạch kia, ngươi lại giở trò dụ dỗ nữ nhân của người khácsao? Ngươi coi tiểu vương chết rồi sao?
Trước mặt hắn mà dám dụ dỗ người của hắn. Thật đúng là không muốn sống nữa mà.
Bạch Phong Ninh nhìn lại Cung Diệu Hoàng ở phía sau cười:
- Cung đại thiếu gia không nên thèm muốn nữ nhân đã thuộc về người ta.Luận vai vế, cô ấy còn là Thập cửu hoàng thẩm của thiếu gia đấy. Muốnlàm loạn thì cũng phải đợi đại thiếu gia qua hai mươi tuổi đã chứ. -Xứng làm đối thủ của hắn thì chỉ Long Hiểu Ất, Thập cửu điện hạ đang giữ thanh kiếm nhà họ Bạch mà thôi. Tên quỷ nhỏ này nên tránh qua một bênmà giữ gìn sự trong trắng của mình đi.
Hừ! Thập cửu hoàng thẩm ư? Cung Diệu Hoàng hắn thà ở bên một cô nương thích xem tiểu thuyết cấm chứ không muốn ở bên một Thập cửu hoàng thẩm thíchxem dâm thư rồi lại đi ôm ấp người khác!
Giữa mùa thu năm Thịnh Lịch thứ năm mươi lăm, Đương kim Thánh thượng lâmbệnh nặng, cơ thể suy yếu. Việc triều chính đều giao cả cho Thập cửuhoàng tử. Thánh thượng vô cùng ưu ái người con này nên đã để Thập cửuhoàng tử toàn quyền định đoạt, không phân thiện ác, quyền hành khuynhtriều, lấy việc công báo thù tư, cách chức điều tra tất cả các quan lớnbé của nhà Hữu tướng một đời thanh liêm, trung quân ái quốc. Hắn cònnhốt tiểu nữ của Hữu tướng trong cung cấm và điều động ba nghìn cấm quân về dưới trướng mình.
Dã tâm của Thập cửu hoàng tử, chúng nhân đều rõ, nhưng Thánh thượng lạikhông hề nghi kỵ người con dùng một tay che cả bầu trời này.
Người ta chỉ còn biết bi phẫn giơ tay lên trời mà cảm khái:
-Thánh thượng đã bị bệnh đến hồ đồ rồi. Nếu không thì sao có thể phê chuẩn yêu cầu của Thập cửu điện hạ,