
hân đã nói với hạ quan từ sáng. Đây là số của tiểu thư. Xin mời vào trong đợi ạ.
Vị tiểu thư chân mày lá liễu đó chẳng vội bước vào mà mở tờ giấy ra đứngbên cạnh Long Tiểu Hoa xem rồi cong môi khiêu khích đọc số trên đó:
- Số ba.
- Hả?
Người ta số ba, còn nàng số một nghìn hai trăm năm mươi bảy ư? Thế là thếnào? Tức là nàng cách quả tú cầu một nghìn hai trăm hai mươi sáu ngườisao? Một nghìn hai trăm hai mươi sáu cái đầu xếp chồng lên nhau thì nósẽ cao chừng nào nhỉ?
- Tôi… tôi phản đối. - Nàng nhìn cô nương đó đi vào, giơ tay phẫn nộ nói: - Rõ ràng là tôi đến trước. Tại sao tôi số một nghìn hai trăm hai mươibảy mà cô ấy lại là số ba. Cô ấy còn không xếp hàng nữa chứ. Tôi đã phải xếp hàng suốt hai canh giờ liền đến mức buồn đi tiểu tiện mà cũng không dám đi. Sao các người có thể bất công như vậy?
- Hứ! Ta là cháu gái của Đương kim Hữu thừa tướng, tổ tiên ba đời làm quan nhất phẩm. Nói xem, cô là cái thá gì chứ?
- Tôi… tôi là chủ của khách điếm Đại Long Môn. Tổ tiên… ba đời có thểcũng làm quan hay liên quan gì đó đến quan lại. Người nhà tôi đều rấttốt bụng. Làm quan chắc chắn sẽ là những vị quan tốt. Làm người sao cóthể đê tiện như vậy? Quan không cần lớn nhưng phải thương dân. Tôi cảmthấy cô không xứng…
- Số một nghìn hai trăm hai mươi bảy, đây là quy định của Thập cửu điệnhạ. Điều này phân rõ sang hèn. Cô thì hiểu gì chứ? Đâu đến lượt cô lắmlời. Rốt cuộc cô có vào hay không?
- Xì! - Phân rõ sang hèn… Đây rõ ràng là nhằm vào nàng mà. Còn cố ý dành cho nàng con số này nữa chứ.
Người cha xấu xa chết tiệt! Thủ đoạn thâm độc rất mẹ kế này, cũng chỉ hắn mới nghĩ ra được thôi. Phía trước nàng còn có tận một nghìn hai trăm haimươi sáu cái đầu. Thật là quá đáng mà.
Phân rõ sang hèn, quan niệm đó đã chia rẽ biết bao nhiêu đôi tài tử giainhân, uyên ương hồ điệp. Tại sao những kẻ không có tình yêu lại vẫnthích luôn miệng nhắc đến nó chứ?
Nhưng người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nàng không muốn họghép cho mình tội danh gây náo loạn mà hủy bỏ tư cách tham gia của nàng. Nàng mau vào trong thôi. Phải nhanh lên. Nàng vội vã cúi đầu muốn đitheo vị tiểu thư đó vào nhưng mới đi được hai bước thì đã bị vị quan ghi danh ngăn lại, nói với nàng bằng giọng đầy giận dữ:
- Ừm ừm ừm! Cô nhắm mắt đi đâu thế? Cửa bên trái là cửa của các tiểu thưtừ số năm mươi trở về trước. Cô đi qua cửa từ số một nghìn trở đi đi. Từ đây đi về phía tây, rẽ một cái, lên mấy bật thang đá, vào cửa ngoàicùng, lại rẽ bên phải. Đi vào đến nơi cũng phải mất khoảng một khắc. Sắp tới giờ rồi đó.
- …
Đây không phải là vấn đề cửa vào. Đây rõ ràng là phân biệt đối xử mà.
Sói cưỡi ngựa bạch đến ư? Xì! Đứng ở góc nhỏ cách mười vạn tám nghìn dặm, nam chính còn có sức hấp dẫn nào để thu hút nữ nhân vật chính ném tú cầu về phía mình đây.Tiểu Như Ý ơi là Tiểu Như Ý! Chắc chắn bà chưa hiểu được sự tàn khốc của cái gọi là ném tú cầu rồi.
Điều tàn khốc hơn vẫn còn ở phía trước.
Long Tiểu Hoa đi vào bên trong nhưng nhanh chóng muốn rút lui vì nàng pháthiện ra rằng trước mặt mình không chỉ đơn giản là có một nghìn hai trămhai mươi sáu cái đầu. Hóa ra, hai mươi vị tiểu thư dãy số đầu còn có cảmột đội hộ vệ đi cùng. Vị tiểu thư áo xanh có đội hộ vệ áo xanh, vị tiểu thư áo vàng đứng giữa đám thị vệ áo vàng…
Những vị tiểu thư đó đều có ghế ngồi bên bàn trà, uống trà, cầm quạt phe phẩy rất nhàn nhã, mặt nở nụ cười đoan trang nhưng ánh mắt nhìn nhau hằnhọc. Dù sao cũng chẳng có người hầu kẻ hạ phía sau. Họ chỉ cần ngồi đógiương mắt nhìn nhau là được rồi.
- Hôm nay, phụng mệnh thánh ân, tổ chức buổi ném tú cầu kén vợ cho Diệutiểu vương gia tại thành Lâm Dương. Ai giành được tú cầu sẽ là vợ củaDiệu tiểu vương gia. Quy tắc hôm nay… Thập cửu điện hạ, điện hạ xem… -Quan chủ sự đọc được một nửa lập tức quay đầu lại nhìn sắc mặt của Thậpcửu điện hạ đang ngồi bên cạnh.
- Quy tắc ư? - Tiếng nói từ trên lầu vọng xuống. Thập cửu điện hạ nhìnxuống khoảng sân giống như đáy của một chiếc thùng nhuộm với những sắcmàu lục lam chàm tím hỗn độn đó, thản nhiên dặn dò: - Mỗi nhà cứ dựa vào bản lĩnh của mình mà giành lấy hạnh phúc cho tiểu nữ… chết hay bịthương đều không cần biết.
- Hừ!
Long Tiểu Hoa ai oán nhìn lên lầu Lân Tường cao vời vợi, miễn cưỡng mới cóthể phân biệt được hai cái chấm nhỏ. Rốt cuộc hai kẻ thúc thúc, tiểuđiệt bọn họ thực sự muốn trêu đùa nàng cho đến chết sao? Đây không cònlà vấn đề có cướp được hay không nữa rồi. Bây giờ nàng phải nghĩ cáchgiữ tính mạng của mình. Hu hu! Mấy ngày trước sao nàng lại tập đứng tấnnhư điên như dại thế chứ? Làm gì có ích gì đâu. Lẽ nào khi có kẻ muốnchém nàng, nàng không chạy mà lại đứng tấn sao?
Từ trên lầu Lân Tường, giọng Cung Diệu Hoàng đầy phẫn nộ:
- Hoàng thúc có ý gì vậy?
Long Hiểu Ất ngồi trên đài, cầm chén trà lên nhấp một hớp, nhướng mày hỏi:
- Chuyện gì?
- Hoàng thúc để các quận chúa, tiểu thư đem theo thị vệ ngồi phía trước.Những người phía sau làm sao có thể có cơ hội giành được tú cầu của tiểu vương chứ?
- Ta muốn cô ta không có cơ hội đấy. - Hắn lẩm bẩm nhìn xuống phía dưới: - Ai ai cũng