
để hoàng tôn yêu quý nhất của mình, Diệuvương gia ném tú cầu kén vợ được chứ? Thật đúng là điên mất rồi!
Không không không, cách nghĩ này quá thiển cận! Người có thể nghĩ ra cách bắt Diệu tiểu vương gia ném tú cầu trong thành Lâm Dương chứng tỏ Thánhthượng rất anh minh. Kinh thành sắp tổ chức thi, nhân tài nườm nượp kéođến. Hoàng tôn mà Thánh thượng sủng ái nhất sẽ lên cao ném tú cầu, đâychẳng phải là ân trạch rộng khắp sao? Đường ở dưới chân, chỉ cần có đủsức giành lấy thì sẽ giành được. Đây là điều Thánh thượng muốn nói vớicác nhân tài. Triều đình sẽ tuyển chọn nhân tài một cách công bằng,không hề có chút mờ ám.
Nhưng ném tú cầu là chuyện nhân duyên nam nữ, sao có thể dùng nó làm đường hướng quốc gia, cái gì là sách lược quân vương?
- Cô nói xem có phải Vạn tuế gia của chúng ta cũng là người thích tiểu thuyết của Tiểu Như Ý không? - Một cô nương thắc mắc.
- Cô cũng nghĩ như vậy sao? Nếu không thì sao người có thể nghĩ ra được cách hay như vậy? Chính xác là âm mưu trong cuốn Sói cưỡi ngựa bạch đến mà. - Một cô nương khác phụ họa theo rồi kể lại đoạn đó: - Người ta chỉ thấy có người đứng trên lan can gỗ, cắn răng nhìn mọi người phía dưới,tay giữ chặt quả tú cầu và biết rằng một khi ném xuống thì nó sẽ rơi vào tân lang tương lai của mình. Trong đám đông bỗng xuất hiện một ánh nhìn rất sắc, một thiếu niên mặc đồ trắng như tuyết với khuôn mặt thanh tú,cưỡi một con ngựa trắng đứng ở bên ngoài đám đông với thần thái giốngnhư muốn nói… Ờ… Sau đó là gì nữa nhỉ…
- Chốn hồng trần, thân nhuốm phàm tục, chuyện của nam nữ, vốn không phảichỉ có tình ý. Cô nương, trước hôn lễ có muốn thử một đêm không?
Đoạn bổ sung vô cùng chuẩn xác khiến cô nương đó ngoái đầu lại nhìn, muốncoi người có cùng sở thích có thể đọc thuộc làu đoạn truyện trong tiểuthuyết của Tiểu Như Ý đó là ai, thì chỉ thấy một cái bóng nhỏ thó chạyvụt qua mình rồi phi thẳng lên trước nơi ghi danh vốn đã chật như nêmtrước lầu Lân Tường.
Lầu cao vạn trượng, mỹ nam cầm tú cầu nhìn từ trên cao xuống.
Long Tiểu Hoa chẳng kịp kinh hãi chuyện tri kỷ thích đọc dâm thư của mình có mặt ở khắp nơi, chỉ vì mối quan hệ vừa là bạn vừa là thù này mà nàng và cô nương ấy hoàn toàn có thể đánh lộn lẫn nhau vì một nam nhân, và cũng hoàn toàn có thể đồng thời phát hiện nam nhân này không đáng để chiếmhữu mà bắt tay hòa giải. Nàng càng không kịp ca thán khi các nhân sĩtrong kinh thành hăng hái bộc lộ khả năng lấy ít địch nhiều, chỉ vì nàng chính là nguyên do của vụ việc. Thật không còn mặt mũi nào mà ôm đầunói với các vị hương thân phụ lão trong kinh thành rằng: “Thật ngại quá! Mọi người quá đề cao chuyện này rồi. Thực ra, chuyện tú cầu lần này vốn chỉ là trò chơi giữa thúc thúc và thằng cháu trai phản nghịch, cộngthêm cả một thẩm thẩm kiêm cháu dâu nữa mà thôi!”.
Chân tướng thật sự rất tàn khốc. Nói ra không chỉ không ai tin mà còn có khi lại còn gây nên một trận chiến tàn khốc. Thế nên để tránh bị thương,nàng nên lựa chọn im lặng ghi danh.
Vị quan ghi danh cầm bút lông bận rộn từ sáng đến trưa mà hàng khuê nữ vẫn cứ dài mãi dài mãi. Nó chẳng khác gì so với việc hoàng đế tuyển phitần. Diệu tiểu vương gia thế lực tuy lớn nhưng hắn đây cũng sắp hết kiên nhẫn rồi. Thấy một cô nương mặc bộ y phục màu nhạt đứng trước mặt, quan ghi danh cáu kỉnh hỏi:
- Họ gì? Người ở đâu?
- Họ Long, người Đồng Khuê.
- Ha! Trời ơi! Quả nhiên có người vì Tiểu vương gia mà tẩu hỏa nhập marồi, từ thành trì biên cương mà cũng đến giành tú cầu sao? - Vị quan ghi danh nhìn nàng cười giễu.
Long Tiểu Hoa lơ đễnh bĩu môi, vẫn còn hơn kẻ cưỡi ngựa trắng trong truyềnthuyết của Tiểu Như Ý, lần đầu tiên nhìn thấy tiểu nữ nhà người ta đãvội vàng dụ dỗ cô nương ấy một đêm rồi. Nàng cảm thấy việc mình ra taycứu vớt “tiểu điệt nhỏ bé” là một hành vi rất lý trí.
- Cha mẹ làm gì?
- Hả? - Giành tú cầu thì liên quan gì đến việc cha mẹ làm gì chứ?
- Hả cái gì mà hả? Ta hỏi cô đấy.
- Mở… mở khách điếm. - Người ở kinh thành thích điều tra hộ tịch như vậysao? Thảo nào chồng cũ của nàng lại bị bắt về kinh thành điều tra hộtịch.
- Mở khách điếm ư? Là thương nhân sao? Haizzz! Đưa số cho cô ấy. - Vịquan ghi danh nhìn nàng vẻ khinh thường rồi nói với người bên cạnh.
Người đó dứt khoát rút ra một tờ giấy đưa cho nàng:
- Vài dặm quanh lầu Lân Tường đã bị người của Thập cửu điện hạ bao vây.Cô đi theo cửa này vào và đứng ở vị trí số của cô đợi giờ lành. Khôngđược đi lung tung, kẻ vi phạm sẽ phải mất đầu.
- … - Đây là vi định vớ vẩn gì vậy? Nàng nhếch môi nhận lấy tờ giấy mở ra xem số: - Số một nghìn… hai trăm… hai mươi… bảy…
Sau lại con số đáng ghét này chứ? Một nghìn hai trăm hai mươi bảy… Liệu có thể đừng có duyên phận như vậy được không?
- Hì hì! - Có tiếng cười vang lên bên cạnh nàng. Nàng xoay người nhìn thì thấy một cô nương mặc chiếc váy dài từ trên kiệu bước xuống, không cầnxếp hàng mà giơ tay vẫy vị quan ghi danh nói: - Số của ta đâu? Cha tanói đã giúp ta ghi danh xong rồi.
Vị quan vừa thấy cô nương này lập tức nở nụ cười, đứng dậy cung kính đưa tờ giấy cho cô ta:
- Vâng vâng vâng. Đại n