Khách Điếm Đại Long Môn

Khách Điếm Đại Long Môn

Tác giả: Tinh Dã Anh

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 327172

Bình chọn: 8.5.00/10/717 lượt.

ười xưa có câu “Nữ vi duyệt kỷ giả dung”[2'>.

[2'> Nữ vi duyệt kỷ giả dung: Con gái làm đẹp vì người mìnhyêu.

Đương nhiên nàng hiểu lý lẽ này. Hắn tặng nàng đồ trang điểm,lẽ nào muốn nàng bộc lộ vẻ nữ tính của mình? Hắn muốn trêu chọc dây thần kinhcảm xúc vô cùng nhạy bén của nàng sao? Đó không phải là nói hắn đối với nàng…?

Híc híc híc! Nàng cảm thấy, ngay từ nhỏ hắn đã có cách nghĩrất kỳ lạ về nàng. Liệu đó có phải cảm tình thời thơ ấu không? Nhưng dù saonàng cũng như cha mẹ tái sinh ra hắn, nhặt hắn về nuôi. Hắn có đối xử với nàngthế này hay thế khác thì cũng là chuyện đã qua rồi, chỉ tiếc rằng mẹ kế thì vẫnlà mẹ kế, mãi mãi không thể biến thành hoàng tử. Có điều, nàng sẽ cho hắn mộtgóc nhỏ trong trái tim của nàng…

- Giả quản gia, Tiểu Bính, hai người chớ nghĩ ngợi quá nhiều.Đây là đồ trang điểm mà người ta gán nợ cho đương gia đấy thôi. Nha đầu ở Longphủ ai cũng có phần, Tiểu Đinh tôi cũng có. Nếu ông muốn đem cúng phu nhân đãqua đời để tỏ lòng hiểu kính cũng hoàn toàn không thành vấn đề.

- …

- Tiểu thư, sao tự nhiên tiểu thư lại đá em thế?

- Ta ghét những kẻ không để cho ta mơ hết giấc mộng của mình.- Hiếm khi nàng mơ tưởng một chút. Nàng còn mơ tưởng mẹ kế thay đổi thái độ vớinàng, nhưng ít nhất thì cũng đợi nàng mơ xong rồi hãy phá vỡ giấc mộng đẹp củanàng chứ.

- …

- Ta còn ghét kẻ không để cho ta gặm hết miếng xương sườn.

- …

- Ta ghét nhất kẻ tặng ta đồ trang điểm.

- Đương gia, tiểu thư nói cô ấy ghét người! - Tổng kết tất cảnhững câu nói của Long tiểu thư, Tiểu Bính nói vọng ra đại sảnh.

Đại sảnh lập tức vang lên tiếng chén trà rơi xuống đất, tiếngđồ sứ vỡ tan, tiếp đó là…

- Gọi Long Tiểu Hoa ra quét dọn, lau nền nhà, pha trà và rachuồng ngựa!

- Đương gia bảo tiểu thư ra chuồng ngựa làm gì ạ?

- Cho ngựa ăn.

- … Vâng, thưa đương gia.

Đoạn đối thoại vọng lại khiến Tiểu Bính nhướn mày, nhìn khuônmặt đang nhăn nhó của Long Tiểu Hoa:

- Tiểu thư, cô còn đứng ngây ra đó làm gì? Đương gia bảo côđi làm việc đấy.

- … - Đây là nhằm vào nàng. Đây rõ ràng là nhằm vào nàng.

- Phải rồi. Ngựa của đương gia chỉ thích ăn yến mạch. Cô đừngcho nó ăn linh tinh nhé. Nó mà tức giận là sẽ đá người đấy.

- … - Đây là ngược đãi. Đây rõ ràng là ngược đãi mà.

Bôn Tiêu.

Đó là tên con ngựa đen ngu ngốc của Long Hiểu Ất.

Nghe Tiểu Bính nói, đó là cái tên mà chủ nhân hắn đã chọn ratừ tên tám con ngựa của Chu Mục Vương được viết trong cuốn Thập Di Ký.Ngựa Bôn Tiêu vượt nghìn dặm đường, bụi không dính chân.

Nhưng đối với Long Tiểu Hoa, một con ngựa đen mà mang cái tênđầy cảm xúc, tốt đẹp và cảm tính như vậy quả là không cần thiết. Chính vì thế,nàng cũng đã từng đề nghị Long Hiểu Ất đổi tên cho con súc sinh chạy quá nhanhnày. Có thể tùy chọn cái tên nào đó như: Đại Hắc hay Hắc Mao gì đó, một cái tênthường gặp, như vậy chẳng càng thân thiết hơn sao? Gọi lên nghe cũng thuậnmiệng. Chỉ cần gọi Đại Hắc thì con ngựa đen chạy đến. Như vậy chẳng phải là rấthay sao?

Nhưng đương gia nhà họ không hiểu hết được sự sâu sắc trongđề nghị của Long Tiểu Hoa mà liếc nàng rồi buông một câu:

- Ta không “tùy tiện” như cô. Cô ra ngoài đi.

- …

Tùy tiện ư? Nàng tùy tiện lúc nào? Tên của một con súc sinhcũng có thể ví von với sự trong trắng của nàng sao? Liệu có phải khả năng củahắn từ nhỏ đến lớn đã quá hạn hẹp không? Bôn Tiêu, Bôn Tiêu, nàng cũng khôngtin trinh tiết của tên nam nhân cưỡi con súc sinh khốn khiếp “Chạy suốt đêm”[1'> nàylại có thể so bì với trinh tiết của nàng.

[1'> Tên con ngựa là Bôn Tiêu, “Bôn” nghĩa là chạy, “Tiêu”nghĩa là đêm, nên ý nghĩa cái tên là nói con ngựa quý có thể chạy suốt đêmkhông mệt mỏi.

- Bôn Tiêu, đương gia sai tiểu thư đến cho ngươi ăn đấy.

Tiểu Bính treo chiếc đèn lồng giấy lên cột chuồng ngựa, hấthàm ý bảo Long tiểu thư mau làm việc đi. Long Tiểu Hoa nhăn mặt bê một chậu yếnmạch thất thểu bước vào chuồng ngựa.

- Thường ngày đều là tôi cho con ngựa Bôn Tiêu của đương giaăn. Cô biết đấy. Bôn Tiêu không thích ai lại gần nó trừ đương gia. Nếu tôi khôngđi cùng cô thì chắc chắn bộ móng sắt của Bôn Tiêu sẽ đá cô ra ngoài.

Đúng vậy. Chủ ngựa hắn tình nghĩa sâu nặng còn nàng là ngườingoài, một năm mới gặp có một lần. Nàng cũng không mong đợi gì con súc sinh nàycó thể ghi nhớ giọng nói và nụ cười của mình. Nàng cười lạnh lùng. Thật tệ khiphải cho con ngựa này ăn trong ánh nến leo lét. Nàng giơ tay ra mà cũng khôngnhìn thấy năm đầu ngón tay của mình. Tuy nàng có thể thấy được bóng nó nhưngkiếp sau nó đi đầu thai làm ngựa bạch thì sẽ tốt hơn.

- Chạy suốt đêm, đồ ăn của ngươi đến rồi. Ăn đi. - Nàng đổyến mạch vào chuồng ngựa, hoàn thành nhiệm vụ. Đúng lúc nàng định xoay người bỏđi thì thấy con ngựa đó ngửi ngửi yến mạch, khinh miệt ngẩng đầu lên, phì hơira từ cái mũi to của nó tỏ vẻ không hài lòng.

- Tiểu thư cho ăn như vậy, Bôn Tiêu sẽ không ăn đâu. - TiểuBính khoanh tay trước ngực đứng một bên. - Nó chưa bao giờ ăn uống “tùy tiện”cả.

Như vậy là con ngựa của đương gia còn sống tốt hơn cả nàng.Đúng là phân biệt đối xử.

- Tại sao? - Nàng không thể tin được, chỉ vì nàng đổ yến mạchvào chuồng ngựa m


Old school Easter eggs.