
hư ảo .Đối với bọn thị vệ phía sau vung tay lên, “Lui xuống.”“Tốt lắm.” Lãnh Mạc hài lòng gật đầu, nhanh chóng ôm người trong lòng biến mất ở trước mắt mọi người .“Lớn. . . . . . Đại hoàng tử, đây tột cùng là. . . . . .” Đứng ở một bên đội trưởng đội thị vệ nhịn không được ấp úng nói. Người đáng sợnhư vậy, chỉ sợ không có một Ma Pháp Sư của một nước nào có thể chế ngựđượcNếu không có đại hoàng tử ra quyết định, phóng người nọ rời đi hoàng cung, hắn giờ phút này chỉ sợ cũng phải chết ở dưới phát viêm kia đi.“Đừng hỏi nhiều, đem nơi này rửa sạch sạch sẽ.” Ống tay áo phất một cái, Cung Thực nhìn phương hướng người thần bí biến mất .Người đáng sợ như vậy , đến tột cùng là từ đâu đến ?~~~~~~~~~~~~~~~~~“Ngươi buông a, buông a, buông ra. . . . . . A, đau a!” Nguyên bảnnàng đang bị hắn vác trên vai, giờ phút này đã muốn mông chạm xuống đất, lấy tư thế chật vật té lăn trên mặt đất.Gặp quỷ, đây là lần thứ mấy trong ngày hôm nay nàng bị ngã dưới mặtđất a. Quý Tranh xoa xoa cái mông của mình, nhe răng trợn mắt đứng dậy,“Ngươi cũng không biết ôn nhu hạ ta xuống được hay sao?” Nàng là muốnhắn buông nàng ra, nhưng là tuyệt đối không phải là phương thức này.“Không biết.” Lãnh Mạc thực sảng khoái trả lời hai chữ này cho nàng.Ai? Quên đi, nàng nhịn, “Vậy trong này là nơi nào?” Nàng nhìn bốnphía hỏi. Cây cối rậm rạp, cơ hồ che hết ánh nắng, bên tay trái nàng, có một hồ nước, nhìn qua còn có chút trong suốt.“Rừng cây.” Ánh mắt của hắn, giống như nàng vừa hỏi một vấn đề rất ngu ngốc.“Ta biết đây là rừng cây, ta hỏi tên rừng cây này gọi là gì?.” QuýTranh nhức đầu, trợn trắng mắt nói. Dùng ánh mắt nhìn, nàng cũng biếtchung quanh một mảng lớn đều là cây cối, không gọi là rừng cây thì gọilà gì.“Không biết.” Lãnh Mạc nói xong, hướng hồ nước đi tới. ngón tay dàinhỏ trắng nõn ngâm ở trong hồ nước, trong miệng lẩm bẩm một chú văn (câu thần chú). Nháy mắt, trên mặt nước nổi lên một trận bạch quang, toàn bộ nước trong hồ đã được tinh lọc trong suốt nhìn thấy đáy.Không phải đâu, nhanh như vậy là có thể đem toàn bộ nước trong hồlọc sạch sẽ tinh khiết? “Wow, đây có phải là ma pháp?” Quý Tranh cảngười chạy đến trước mặt Lãnh Mạc, tuy rằng nàng phía trước cũng từngxem qua nhóm thuật sư trong hoàng cung dùng ma pháp giống thế này, nhưng là khi đó, là nhiều thuật sư cùng nhau vận công, hơn nữa hồ so với hiện tại nhỏ hơn thiệt nhiềuHắn không để ý tới nàng sợ hãi than, thoát quần áo, vừa rồi đánhnhau mặc dù thời gian cũng không quá dài, nhưng là trên người hắn nhưtrước lây dính mùi máu tanh của nhân loại .Đối với máu, hắn từ trước đến nay chán ghét, bất kể là nhân loại hay là Ma Nhân.Bởi vậy mỗi khi nếu trên thân thể lây dính vết máu, Lãnh Mạc tất nhiên muốn tẩy trừ một phen .Màu tím trường bào chậm rãi từ trên thân thể cao to rơi xuống, sauđó, ngón tay thon dài cởi ra dây lưng màu trắng của quần áo trong . . . . . .“Wow, ngươi, ngươi, ngươi. . . . . .” Quý Tranh mặt đỏ lên, vội vàng thối lui. Lại có nam nhân. . . . . . Ách, nam ma sẽ ở trước mặt một nữnhân mới biết mặt có vài canh giờ cởi áo nới dây lưng “Làm sao ngươi có thể như vậy!” Thanh âm của nàng đã muốn cơ hồ rống lên.“Như thế nào không thể.” Lãnh Mạc nhướng lông mày dương dương tựđắc, liếc mắt một cái nhìn hai má đỏ bừng của nàng. Khuôn mặt tròn tròn, giờ phút này thoạt nhìn rất giống quả anh đào. (NN: muốn cắn 1 miếng quá >”<)Bởi vì, bởi vì nàng cho tới bây giờ chưa từng thấy bộ dáng nam nhânsau khi cởi quần áo a. Quý Tranh ở trong lòng âm thầm nhắc đi nhắc lại,tuy rằng nàng chỉ là một cung nữ nhỏ nhoi, nhưng là còn chưa từng hầu hạ qua mấy vị chủ tử tắm rửa thay quần áo. . . .. Ngô? ! Cung nữ!Nàng thế này mới kịp phản ứng, chính mình căn bản là không nên đứng ở đây.Cố gắng đem ánh mắt từ trên người của đối phương dời đi, Quý Tranhmở miệng nói: “Ta. . . . . . Ta cho ngươi biết nga, tuy rằng ngươi đemta mang ra khỏi hoàng cung, nhưng là không có nghĩa là ta liền nhất định giống như ngươi quay về Bất Sóng cung kia, ta hiện tại phải trở vềtrong hoàng cung.” Chỉ hy vọng sau khi trở về, sẽ không bị Mama Loan quở trách.Bất quá ——chuyện hắn đại náo hoàng cung, là chuyện lớn như vậy chắcđã lan truyền khắp nơi trong cung, chỉ sợ nàng đi trở về, không thểkhông bị mắng. Vừa nghĩ tới tiếng hô giáo huấn người của mama Loan, QuýTranh không khỏi lại nhíu mày.“Ngươi phải đi về?” Lãnh Mạc rốt cục dừng động tác thoát y. Ngẩng đầu lên, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Quý Tranh.“Đúng.” nàng gật đầu, chưa từng có điểm dùng quá sức như vậy. Khó có được trước mặt người khác biểu đạt ý nguyện của mình, không giống trong cung , luôn phải cúi đầu khúm núm.“Ngô. . . . . . Là lập tức sao?” Hắn thoáng hơi trầm ngâm, giống như đang suy nghĩ gì hỏi.“Đúng vậy.” Nàng gót chân vừa chuyển, dĩ nhiên chuẩn bị tư thế tìm đường đi ra khỏi rừng rậm.“Như vậy —— ngươi không sợ chết sao?” Thanh âm của hắn từ sau lưngcủa nàng truyền đến. Âm sắc trong trẻo sảng khoái, lại mang theo một tia ma mị như đang lẩm bẩm.“Chết?” Có ý tứ gì? Quý Tranh nháy mắt mấy cái, quay đầu lại nhìn Lãnh Mạc, lời của hắn làm nàng lập tức phả