pacman, rainbows, and roller s
Kiếm Thần Truyền Thuyết

Kiếm Thần Truyền Thuyết

Tác giả: Thiên Thảo

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 323523

Bình chọn: 8.5.00/10/352 lượt.

đang ở như là phủ đệ củamột người nhà giàu, ở mãi đến ba ngày sau đó nàng mới chú ý đến, đánhgiá xung quanh hết thảy, ở một nơi xa lạ mấy ngày trời trừ bỏ Thủy Mịnàng không thấy người nào nữa cả.Vô luận là hoán dược (thay thuốc), ăncơm nghỉ ngơi đều là một mình Thủy Mị làm lấy. Lãnh Mạc đâu, hắn như thế nào rồi? Thình lình xảy ra chuyện như vậy hắn không thoải mái sao? Nàng còn nhớ trước lúc hôn mê, thì hắn tựa hồ cũng phi thường suy yếu.Có lẽ hiện tại nàng nên đổi cách xưnghô chủ tử với Lãnh Mạc đổi sang Kiếm Thần là vừa. Hắn là kiếm Thần khiến cho vô số nhân loại e ngại, khiếp sợ. Mà nàng lại vô tình phá giảiphong ấn cho hắn, như vậy kế tiếp sẽ có một trận Nghịch Thiên Chi Chiếnthứ hai sao? Lần này sẽ có bao nhiêu sinh linh vì thế mà chết đây?“Đang suy nghĩ gì?” thanh âm bất thình lình vang lên bên tai của Quý Tranh.“Không có gì, chỉ là đang nghĩ……………chủtử…………………” nàng ngẩng đầu, không dám tin người chẳng biết từ lúc nào đãđi đến bên cạnh nàng.Một thân hoa phục màu tím, tóc dài màu bạc cùng ngân phát quyện vào nhau, lại còn có thêm khí phách của một quân vương chí tôn. (PN: Kya kya! Mạc ca xuất hiện rồi, mà còn là hoa phục màu tím nữa chứ, nhịtỷ chắc lại lăn đùng ra ngất nữa mất hahahahahahahaha =)))))))))))) )Hắn………… hắn đến đây lúc nào?“Đang suy nghĩ gì?” Lãnh Mạc ngồi trên giường, lặp lại câu hỏi lần nữa.“Thật sự không có gì!” Quý Tranh lắcđầu liên tục, thân mình mỏng manh nhịn không được bật run. “Chủtử………….không Kiếm Thần đại nhân, a…………………….” lão thiên a, nàng thựckhông biết nên xưng hô với hắn như thế nào cho phải.Hắn yên lặng nhìn nàng chằm chằm, thânmình run run giống như chiếc lá rụng trước gió thu. Lông mi thật dài,với âm lượng không lớn hắn nói “Ngươi đã biết ta là ai?”“………………..phải” nàng cúi thấp đầu, ánh mắt chỉ nhìn chằm vào đôi giày của mình.“Ai nói cho ngươi biết, Thủy Mị hay là Thủy Diễm?”Này là chính nàng mơ thấy, Quý tranhcắn cắn môi, không có trả lời. Nếu nàng nói với hắn, đây chính là hắn ởtrong mơ nói cho nàng biết hắn chính là Kiếm Thần, chỉ sợ có nói thế bản thân hắn cũng sẽ không tin a. Dù sao ngay cả chính nàng cũng khó mà tin tưởng được. Một giấc mơ của hai trăm năm trước, hơn nữa rất có thể đólà chuyện thật đã phát sinh tại thời điểm đó cũng không chừng.“Không nói sao? Quên đi, ngươi vẫn cứ gọi ta là chủ tử đi!” Lãnh Mạc vung tay lên, miễn cưỡng nói “Lại đây!”“Lại đây!” âm lượng của hắn có hơi cao, có một chút như không bình tĩnh.“Ân!” nàng hít sâu một hơi, bước vàibước đi đến trước mặt hắn. Mỗi khi hắn dùng ngữ khí hơi nặng để nóichuyện, nàng liền không thể không sợ hãi mà làm theo lệnh của hắn. Có lẽ nàng trời sinh bản tính đã rất sợ chết rồi, cho nên mới như vậy khôngcó cốt khí.“Chỗ vết thương còn chưa lành hẳn sao?” ánh mắt của hắn chuyển sang nhìn mớ băng gạc trên tay nàng mà hỏi.“Không, không tốt lắm, thay thuốc vàilần nữa là có thể khỏi rồi!” Quý Tranh quanh co nói, động tác của hắnđột ngột càng làm cho nàng thêm khẩn trương a.Nâng tay nàng lên, hắn giống như làđang đùa giỡn mà tháo đầu gút trên băng gạc ra, “Ngươi ở đây là đang sợcái gì?” Lãnh Mạc hỏi.“Không………………..không có a” Quý tranh ngẩn người, ra sức thề thốt phủ nhận.“Là ta mang đến cho ngươi nỗi sợ hãi sao?” hắn vẫn tiếp tục hỏi, trong khi tay cũng đã tháo hết băng gạc trên tay Quý tranh ra.“Ta………….. ta không có sợ chủ tử, thật sự không có mà…………….” nàng lắp bắp nói ra câu không hoàn chỉnh.“Khẩu thị tâm phi” (ngoài miệng nói như thế nhưng trong lòng lại không nghĩ vậy), tầm mắt của hắn vẫn như cũ,nhìn chằm chằm vào vết thương trên tay nàng. Miệng vết thương trên tayphải, từ trong lòng bàn tay cho đến mu bàn tay đều mới lên vảy, dượcthảo rắc đều nhìn thật là yếu ớt.“Tại sao lại muốn cứu ta” hắn đem tay nàng kéo về phía trước đặt lên môi của mình.“Ta không phải đã nói rồi sao? Bởi vìchủ tử chưa có……………chưa có trả tiền lương cho ta” nàng nhớ rất rõ trướcđây hắn từng hứa sẽ trả lương cho nàng nếu như nàng chịu theo hầu hạ cho hắn.“Chỉ thế thôi sao?” môi của hắn bây giờ đã dán tại trên mu bàn tay của nàng, nhẹ nhàng mà mút vào miệng vết thương.Nàng khẽ chau mày, vội vàng nói “Còncó………….còn có chính là nô tỳ đã từng thề với chủ tử, vĩnh viễn trungthành, không làm trái ý, không ruồng bỏ người”“Nguyên lai là ngươi vì lời thề với ta” hắn cười nhạo một tiếng, răng nanh nhẹ nhàng mà cắn vào vết thương.Làm cho dược thảo rắc trên miệng vết thương bị vỡ ra, một chút tơ máutheo đó mà cũng chảy ra ngoài.“A đau” Quý tranh đau quá nhịn không được hô nhỏ một tiếng.“Thật sự rất đau, nhưng là ta lại hivọng ngươi sẽ nhớ kỹ sự đau đớn này” Lãnh Mạc nói xong, lại cúi đầuxuống mút những tơ máu đỏ thẫm kia vào miệng.Sớm biết như thế nàng đã không cứu hắnrồi. Quý tranh quắt quắt miệng, hắn cũng không nên bình tĩnh như thế màhút máu của nàng chứ. Vết thương của nàng mấy ngày nay vừa mới khỏi được một chút, nay lại vì hắn mà trở lại như ban đầu sao.“Kỳ thật cho dù lúc ấy ngươi có bỏ tađi, thì ta cũng không trách ngươi. Bởi vì ta đã có ý định thả ngươi đi,cho ngươi cơ hội bảo toàn tính mang, cho ngươi ý định thay đổi thệ ước.Nhưng cuối cù