pacman, rainbows, and roller s
Kiếm Thần Truyền Thuyết

Kiếm Thần Truyền Thuyết

Tác giả: Thiên Thảo

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 323564

Bình chọn: 10.00/10/356 lượt.

ng ngươi vẫn không đi”“Ta………..ta………….” nàng kinh ngạc, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói thế nào.“Cho nên nếu ngươi đã quyết định nhưvậy, thì ta cũng không để cho ngươi có cơ hội thay đổi ý định của mình”ngẩng đầu, tầm mắt của hắn chuyển từ bàn tay lên đến trên mặt của nàng.“Ngươi đã là của ta, vì thế từ đây về sau ngươi chỉ có thể cứu một mìnhta thôi, tuyệt đối không cho phép ngươi dùng tính mạng của mình mà đicứu người khác”Hắn cười nói với nàng, tiếng nói nhỏnhẹ mà rõ ràng ý tứ, làm cho mặt nàng hiện tại cùng với những giọt máukia không khác nhau chỗ nào.Lời nói của hắn là có ý gì đây? Chỉ cóthể cứu mình hắn mà không được cứu người khác sao? Quý tranh kinh ngạcnhìn vẻ mặt cười yếu ớt của Lãnh Mạc, để suy đoán những ý tứ trong lờinói của hắn. Trên mu bàn tay, tơ máu không ngừng trào ra, “Đau!” nàngnhịn không được lại kêu lên.Lãnh Mạc liếc mắt nhìn nàng, không nóigì, chính là vươn đầu lưỡi khẽ liếm những giọt máu chảy ra từ vếtthương. Cảm giác trên tay cùng ngực cùng đau đơn hỗn tạp lại với nhau,Quý Tranh lấy hết dũng khí nói “Chủ tử, người có thể buông tay của ta ra được không?” Nếu cứ để như vậy, nàng chỉ sợ là không chết vì đau màchết vì bị hắn hút hết máu a.“Tại sao chứ?” Hắn miễn cưỡng hỏi (PN: >.< lâu lâu thấy Mạc ca cũng thừa cơ hội quá hà )“Bởi vì………..chủ tử không phải rất ghétmùi máu sao?” nàng nhớ rằng từ trước đến nay hắn rất ghét có máu dínhtrên người hắn, còn nhớ rõ lúc trước sau khi giết hết một đám ma nhân do Phong Minh phái đến, hắn đã nhanh chóng tẩy trừ máu dơ trên cơ thể. Bởi vì hắn chịu không nổi mùi vị hôi tanh của máu.“Đúng là như thế!” Lãnh Mạc khẽ gậtđầu, “Bất quá máu của ngươi lại không có mùi vị hôi tanh đó, mà ngượclại nó có một cỗ hương thơm rất đặc biệt” một hương thơm mang đến chongươi ta cảm giác mê mẩn, giống như hắn vĩnh viễn ngửi đều thấy khôngđủ.A? máu nàng có mùi thơm? Quý Tranh nháy mắt mấy cái “Nhưng là ta……………” đến tột cùng thì hắn muốn hút bao nhiêumáu của nàng mới đủ đây? Sắc mặt lại càng tái nhợt, nàng lại bắt đầu cảm thấy chóng mặt. (PN: haizzzzzzzzz! triệu chứng do mất máu quá nhiều, Mạc ca lần này phá quá =.=! )Cuối cùng, như là đã hấp đủ, môi củahắn ly khai khỏi tay của nàng. Cầm lấy băng gạc băng vết thương lại chonàng. Hắn đối với nàng tựa hồ càng ngày càng quyến luyến.Một nữ tử nhân loại, nhưng trên ngườilại mang nhiều bí ẩn. Mà ngay từ khi bắt đầu, hắn lại có cảm giác quyến luyến này với nàng. Tại sao lại có cảm giác này chứ?Khi thấy nàng dùng cả tính mạng củamình để bảo vệ cho hắn, trong nháy mắt tim của hắn hội dấy lên một niềmvui sướng, ấm áp. Loại vui sướng này không thể diễn tả, không thể sosánh, nhưng là nó thật sự tồn tại trong lòng hắn. Đã bao lâu rồi hắn mới tìm được niềm vui này?Cho dù thủ hạ cùng tất cả ma nhân đồngsinh mệnh ra sức bảo vệ bất chấp tất cả thì hắn cũng không có cái loạicảm giác này, duy chỉ có nàng hắn mới cảm thấy như thế.Con người…………..A! Theo như lời PhongMinh từng nói, thì không phải hắn rất ghét con người đấy sao? Lại còn để một nữ tử như nàng ở bên cạnh. Cho dù nàng giúp hắn phá giải phong ấn,nhưng nếu như muốn hắn vẫn có thể giết nàng cho xong việc rồi biến mất,hà tất gì phải mang theo nàng đi cùng hắn trở về Sóng cung.“Mấy ngày nay ở đây là ai đã chăm sóc ngươi?” Lãnh Mạc hỏi.“Là Thủy Mị cô nương” Quý Tranh thở hắt ra một hơi, xem ra hôm nay nàng không được yên ổn rồi.“Là Thủy Mị a………….” hắn lầm bầm, “Ngươi trước kia ở hoàng cung có thật chỉ là một cung nữ bình thường?”“Ân!” nếu như Loan mama không sai nàngđi quét dọn thì căn bản nàng đã không nhìn thấy cái mật thất đó rồi,cũng sẽ không gặp hắn để ra nông nỗi như bây giờ. Nếu không gặp hắn nàng hẳn có thể an phận ở trong hoàng cung, ngày ngày nhàn hạ làm những công việc quen thuộc, rồi lại vui đùa cùng những cung nữ khác.“Như vậy__________” Lãnh Mạc mấp máymôi, “Trước kia ngươi từng để cập với ta về Á Sa Minh, nàng ta là ai, ta có quen biết sao? Sao ta lại không có chút ấn tượng nào khi nghe thấycái tên này?”“Nữ hoàng Á Sa Minh?” nàng kinh ngạc nói, vì sao hắn lại nói đến chuyện này?“Ta nhớ ngươi từng hỏi ta về người này, nghe khẩu khí của ngươi thì dường như ngươi cho là ta quen biết nàng ta”“Đó là bởi vì nữ hoàng Á Sa Minh đãtừng tham gia vào trận Nghịch Thiên Chi Chiến, hơn nữa căn cứ theo sáchsử ghi lại thì nữ hoàng trên chiến trường cùng Kiếm Thần…………..Ách chínhlà chủ tử người đây chạm mặt giao chiến với nhau.”“Như vậy sau đó như thế nào” Nữ nhân?Hắn từng cùng nữ nhân giao chiến với nhau sao? Vì sao hắn lại không nhớđược những gì đã xảy ra khi đó chứ?“Sau lại…………….theo sách sử thì trongtrận chiến đó, đất nước Gò Luân cũng tức là tiền thân của nước Mộc Chânngày nay đã bị tiêu diệt, lúc đó công chúa Á Sa Minh không rõ tung tích, một thời gian bởi vì Kiếm Thần cũng đột ngột biến mất nên chiến tranhđã kết thúc. Sau đó công chúa lại đột nhiên xuất hiện cùng với đội quâncòn sống sót của nước Gò Luân, thành lập vương quốc mới lấy tên là MộcChân, điều đó đồng nghĩa là công chúa đã trở thành nữ hoàng đời thứ nhất sáng lập giang sơn” Trong lịch sử, chuyện công c