
húa biến mất một thờigian đến nay vẫn còn là một bí mật, cho dù sử quan năm đó đã từng hỏiqua, nhưng nữ hoàng vẫn không nói gì.“Mộc Chân? Cũng chính là tên của quốc gia hiện nay sao?” hắn buông lỏng tay của nàng ra hỏi.“Đúng! Nữ hoàng sau khi đăng cơ đượcmột năm, chẳng biết tại sao hai mắt của người đã bị mù. Sau đó đem ngôivị hoàng đế truyền lại cho đệ đệ của mình” nữ hoàng Á Sa Minh là mộtngười cao quý, cuộc đời của nàng có chút thần bí, hầu hết tất cả mọi người ở nước Mộc Chân đều biết đến sự tích truyền kỳ của nàng.“Mù mắt?” hắn lẩm bẩm, ngực như có một trận co rút, trái tim như là có một tảng đá lớn đè lên, ép tới hắn cơ hồ thở không nổi.“Đúng vậy a, nghe nói………………………nghe nóilà chính nữ hoàng đã tự chọc mù hai mắt của mình. Nhưng đây chỉ là những lời đồn đại mà dân gian đã lưu truyền, và trong sách sử cũng không cóghi lại sự việc này” Quý Tranh lúng ta lúng túng nhìn Lãnh Mạc đột nhiên đứng lên. Trên mặt của hắn xuất hiện một loại biểu tình mà trước giờnàng chưa từng thấy. Có nôn nóng, không hề yên tĩnh, đau khổ, còncó………..một loại mà nàng không thể nào hình dung ra được.Con ngươi màu vàng hơi hơi nheo lại,Lãnh Mạc chau nổi lên hai hàng lông mày, cái tên Á Sa Minh này đối vớihắn thật xa lạ, nhưng là vừa nghe qua việc nàng mù hai mắt, thân thểhắn………cư nhiên lại sinh ra cảm giác. Một cảm giác đến cả hắn cũng khôngnắm bắt được, đến tột cùng là vì đâu? Mà hắn quan tâm đến chuyện QuýTranh kể để làm gì?“Chủ tử, người________người làm sao vậy?” Quý Tranh thấy biểu tình của hắn như thế vội hỏi.“Ta_________”“Người không sao chứ? Hay là đã sinh bệnh rồi?” theo trực giác nàng đưa tay hướng về phía trán của hắn.Động tác của nàng đột nhiên khiến chohắn thanh tỉnh, “Ta không sao!”, hắn cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàntay của nàng khiến cho hắn cảm thấy an tâm. Để trấn an nàng hắn thảnnhiên nói “Thời kỳ nghiệp chướng đã qua rồi, mà ta cũng không thấy khóchịu như trước đây nữa đâu”“Phải không? Vậy là tốt rồi!” nàng không tự chủ mà thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi lập tức giật mình. Bắt đầu từ khi nào, nàng đối với hắn sinh ra cảm giác này? Có chút gì đó đangthay đổi sao?
“Thủy Diễm.” Trong vườn hoa, Thủy Mị gọi muội muội đang muốn tránh mặt mình lại.“Tỷ tỷ, gọi ta có việc?” Thủy Diễm ngẩng đầu lên nhìn tỷ tỷ của mình nói.“Chủ Quân còn muốn tính ở trong này mấy hôm nữa, đợi cho nữ tử nhânloại kia thương thế tốt lên, sau đó sẽ quay lại Bất Sóng cung”
“Ta biết.”“Vậy ngươi lại có biết hay không, Chủ Quân rất coi trọng nữ tử nhânloại này.” Thủy Mị nhìn chằm chằm Thủy Diễm, cẩn thận quan sát từng biểu tình nhỏ nhất trên khuôn mặt của muội muội.Hàm răng cắn chặt môi lại, trên đôi môi đỏ mọng cũng in rõ dấu răng“Ta biết, nữ tử nhân loại kia đối với Chủ Quân mà nói rất trọng yếu.”Nàng tại sao lại không biết chứ, theo hai trăm năm trước đã biết chuyện, cho dù năm tháng dài trôi qua, nhưng kết quả vẫn là giống nhau.“Như vậy là tốt.” Thủy Mị gật gật đầu “Tỷ tỷ chỉ là muốn nhắc nhởngươi, không cần tùy tiện có động cơ giết người, nếu là ngươi giết nữ tử nhân loại này, chỉ sợ Chủ Quân cũng sẽ không tha cho ngươi” Hai ngườitừ nhỏ đã là tỷ muội, nàng tự nhiên không hy vọng muội muội duy nhất của chính mình xảy ra chuyện gì.“Tỷ tỷ, ta sẽ không giết nàng.” Thở dài một tiếng, Thủy Diễm chậm rãi nói.“Ngươi cam đoan sao?” Nàng vẫn là không yên lòng.“Dạ, ta cam đoan.” Thủy Diễm mở to mắt, gật gật đầu. Vận mệnh luônthích trêu đùa con người, cho dù là một vị thần tôn quý như Chủ Quâncũng chạy không thoát được sự trêu đùa của vận mệnh, mà nàng. . . . . .Chỉ có ở một bên lặng yên nhìn, sau đó ghi tạc tâm ý này vào trong lòng.“Kia. . . . . .”“Thủy Mị cô nương.” Cách đó không xa, một giọng nói gọi tên củanàng. Thủy Diễm cùng Thủy Mị đồng thời ngẩng đầu, hướng về chỗ thanh âmnhìn lại.Một thân quần áo màu vàng nhạt, ở trong gió nhẹ nhàng tung bay. QuýTranh từng bước chạy tới trong vườn hoa, đứng vững trước mặt hai người.“Tỷ tỷ, ta có việc, ta đi trước.” Liếc mắt nhìn người trước mặt, Thủy Diễm lách sang một bên, bước nhanh tránh ra.“Nàng. . . . . . Có phải hay không chán ghét ta?” Quý Tranh gãi gãiđầu, lập tức có chút không thích ứng được. Nữ tử kia lạnh lùng, tựa hồđối với nàng rõ ràng có loại tình cảm chán ghét“Không phải chán ghét, chính là còn xa lạ thôi. Thủy Diễm tính tìnhxưa nay đã như vậy, ngươi cũng đừng để ý đến muội muội ta làm gì.” Thủy Mị quyến rũ cười nói. Khí sắc của nàng đã tốt hơn rất nhiều so với mấy ngày trước kia, xem ra mấy ngày nay điều dưỡng vẫn là có chút hữu hiệu.
“Hoàn hảo nàng không phải chán ghét ta.” Quý Tranh thè lưỡi. Dù saokhông hiểu vì sao lại bị một người xa lạ chán ghét, vẫn là một cảm giácthật sự khó chịu.“Chủ Quân đâu? Người không có cùng ở một chỗ với ngươi sao ?” Thủy Mị mắt nhìn phía sau Quý Tranh hỏi.“Vừa mới thấy, hắn tựa hồ có chút không thoải mái, cho nên lại lykhai.” Nghĩ đến mới vừa rồi trải qua bị hắn hút máu, nàng trong lòng vẫn còn sợ hãi .Không thoải mái? Thủy Mị sững sờ một chút, lập tức khôi phục tựnhiên. Cho dù thân thể của Chủ Quân không khoẻ, có Thủy Diễm ở một bênchăm sóc, tin tưởng cũng