Kiếm Thần Truyền Thuyết

Kiếm Thần Truyền Thuyết

Tác giả: Thiên Thảo

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 323332

Bình chọn: 7.5.00/10/333 lượt.

. . . . .Xôn xao!Bàn bắt đầu rung chuyển, ở sau một trận lắc lư, một đầu cầu thang dài xuất hiện ở phía dưới bàn . . . . . .“Ôi!” Kêu to một tiếng, kèm theo thanh âm của một vật nặng bị rơi xuống, vang lên ở trong không gian tối tăm.Đau quá a!Hai tay ôm đầu, khuôn mặt của Quý Tranh nhăn thành một đoàn. Khônghay ho a, ai có thể dự đoán được ở trong Thanh Giản điện cư nhiên sẽ cómột cái mật đạo, càng không hay ho là, mật đạo này không phải ở chỗ khác mà ở ngay phía dưới bàn. Đúng là ở phía dưới bàn, mà vị trí chỗ đứngvừa rồi của nàng cũng thật là không tốt, thế cho nên nàng không phải đixuống mật đạo, mà là theo thang lầu trong mật đạo, một đường lăn xuống . Mặc dù không có ngã chết, nhưng là cả người cũng đau rã rời“Thật là, ta đến tột cùng là làm sao vậy, thế nhưng lại đi chạm vàochiếc chìa khóa kia, sớm biết rằng có kết cục như vậy, lòng hiếu kỳ cũng sẽ không lớn quá như vậy. Ngã thành như vậy, phỏng chừng sẽ đau mất mấy ngày.” Xoa xoa cái mông bị ngã đau, Quý Tranh chật vật đứng dậy. Sinhnhật mười tám tuổi a, xem ra nàng còn thật sự sắp gặp phải họa lớn !Một trận gió theo lối vào thổi tới, không khí lưu động, khiến chocây đuốc trong mật đạo phát sáng lên, cũng bởi vậy, nàng mới có thể thấy rõ ràng hết thảy. Sàn dài được lát bằng gạch sứ men xanh, lộ ra một tia lạnh lùng. Mật đạo độ rộng ước chừng hai người có thể sóng vai mà đi,mà chiều dài —— đập vào mắt là hành lang thật dài, có thể thấy một chấmmàu đỏ của cánh cửa tít phía cuối đường.Có mật đạo tự nhiên sẽ có mật thất, Quý Tranh cố chấn an, lòng hiếukỳ bất giác lại nổi lên. Bây giờ là nên lập tức đi trở về đến Thanh Giản điện, đem chuyện phát hiện ra mật đạo này báo cáo, hay là trước đi nhìn trong mật thất một chút? Nếu là hiện tại liền đi báo cáo…, nàng cơ hồcó thể đoán được, chính mình vĩnh viễn cũng sẽ không có cơ hội nhìn thấy trong mật thất có những gì.Lòng hiếu kỳ đủ để giết chết một con mèo, giờ phút này chính là bằng chứng tốt nhất cho câu nói đó.“Tạm thời. . . . . . Liền nhìn một chút đi.” Liếm liếm cánh môi hơikhô, Quý Tranh âm thầm quyết định nói, đồng thời đi tới trước cửa, vươnhai tay, đẩy cửa ra. . . . . .Cánh cửa màu đỏ, xem ra giống như là được làm bằng đá, mở cửa cũng phải dùng khá nhiều sức .Z..CHÀ.z..!Cánh cửa chậm rãi mở ra, Quý Tranh giơ chân lên bước đi vào bêntrong. Xung quanh phòng toàn đồ sứ bằng ngọc, có vẻ lạnh lẽo mà trầmtĩnh. Bốn phương tám hướng trong phòng, ở từng góc đều có những cây đuốc bằng Bạch Ngọc điêu khắc tinh xảo. Nếu là không có tảng băng to giữagian phòng, thì đây đúng là một căn phòng tương đối hoa lệ.Một mảnh hàn băng đặt ở trên thạch đài đã hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của Qúy TranhHàn băng phản chiếu màu xanh, ước chừng rộng hai thước, dài bảythước, tản ra từng trận hàn khí. Mà ở phía trên hàn băng, có cắm mộtthanh kiếm màu đỏ. Chuôi kiếm hoa lệ, được khảm ngũ sắc màu ngọc. Thânkiếm sắc bén, cắm phập vào bên trong hàn băng, thẳng tắp đâm thẳng vàongực bên trái của người nằm trong hàn băng.(1 thước 1 thước (1 xích, tchi) = 10 tấc = 0,23 m )Không có máu chảy ra, người bên trong hàn băng biểu tình bình tĩnh,giống như là đang ngủ. Tóc thật dài rối tung ở trước ngực, da thịt trắng mịn, đôi môi hồng nhuận, đôi lông mi dài rậm che lại hai tròng mắt. Một thân trường bào cổ xưa màu tím nhạt cùng dấu ấn màu tím như hình giọtnước ở giữa trán .Ông trời! Nàng đến tột cùng là nhìn thấy gì? ! Quý Tranh cố gắng xoa xoa đôi mắt, hoài nghi mình có phải hay không hoa mắt nhìn lầm rồi.Nàng. . . . . . Nàng. . . . . . Nàng cư nhiên thấy một người nằm ở bêntrong hàn băng, mà trên ngực lại cắm một thanh kiếm!“Hẳn là nhìn lầm rồi, nhìn lầm rồi, hay là ta căn bản là đang nằmmơ!” Nàng không thể tin được, thì thào lẩm bẩm, rồi sau đó vươn tay, véo một cái vào má trái của mình .“A!” tiếng kêu như heo bị chọc tiết vang lên ở trong mật thất, hơnnữa kèm theo từng đợt hồi âm. Nước mắt cố nén không được rơi xuống, sau một lát, Quý Tranh rốt cục nhận rõ ràng một màn trước mắt này tuyệtđối là chuyện thật.Nàng nhịn không được ánh mắt lại nhìn chăm chú về phía hàn băng. Hắn đã chết sao? Bị một thanh kiếm cắm ở vị trí trước ngực như vậy, làngười căn bản sẽ không sống sót được. Vì sao thân thể hắn bị phong ấn ởtrong băng, là thanh kiếm của ai cắm vào lồng ngực của hắn? !Sự việc mê người như vậy, mang theo đầy bí ẩn khó hiểu. Ngón tay nhẹ nhàng đụng phải hàn băng, tiếp theo bàn tay tay phải còn lại, toàn bộđều đặt tại phía trên hàn băng. Ông trời! Thật mát! Một loại cảm giácgiống như lạnh thấu xương, từ trong lòng bàn tay truyền vào toàn thân.Hàn băng lạnh như vậy, khó trách ở thời tiết đang là đầu mùa hạ này vẫnkhông có chút bị hòa tan.Lạnh, lạnh thật sự làm cho người ta có chút chịu không nổi. Giậtmạnh bàn tay về, Quý Tranh muốn thu bàn tay đặt trên hàn băng lại, nhưng như thế nào cũng không thu tay trở về được“Có lầm hay không a!” Đây tột cùng là loại băng gì a, còn có, taynàng sẽ không phải là vĩnh viễn dán tại trên hàn băng này chứ . . . . . . Vĩnh viễn? ! Kia phỏng chừng không quá nửa ngày, nàng liền xác địnhvững chắc sẽ chết đông cứng.Mặt


Polaroid