Polly po-cket
Thiên Đế Kiếm

Thiên Đế Kiếm

Tác giả:

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 325861

Bình chọn: 9.00/10/586 lượt.

mvào Hàn Băng Thỷ, mặc dù đã lót vải nhưng anh vẫn thấy buốt hết tay.

Với con dao đã được rửa nhờ thuốcsát trùng, Mạnh Uy cúi xuống, nheo mắt lại.

-Chịu khó, đội trưởng.

Mạnh Uy đặt lưỡi dao lên gần đầu mũitên và bắt đầu cưa từ từ, cần phải cưa đầu mũi tên có ngạnh để khi rút ra khônglàm tổn thương nội tạng bên trong.Mặc dù không phải là người trị thương, nhưngMạnh Uy sử dụng dao giỏi và độ chính xác của anh trong những vết cắt là rất caonên Hàn Thuyên đã nhờ anh cắt đầu mũi tên.

Lưỡi dao ấn xuống, khiến mũi tênnâng đuôi lên, Hàn Thuyên đã cố gắng giữ cho mũi tên không động đậy quá nhiều,nhưng thân mũi tên cứ động đến những cơ bên trong, đội trưởng Từ Tuyên nhắmchặt mắt, lông mày ông ríu lại hết cỡ, miệng không ngừng phì hơi, ông thở mạnhvà liên tục, khuôn mặt đỏ ửng lên.

Bách Yến lau mặt đội trưởng, mùađông mà mặt đội trưởng túa mồ hôi ra như tắm.

Tiếng kèn kẹt của lưỡi dao vang lênđều đều trong không khí im lặng.

Cuối cùng thì đầu mũi tên cũng rơixuống.

Hàn Thuyên nắm đuôi mũi tên, anh bắtđầu kéo chầm chậm ra khỏi bụng đội trưởng. Từ Tuyên cảm thấy từng bộ phận trongbụng ông như bị một cái gì đó lôi ra, ông đau đớn đến mức cái cán dao bằng sắtbọc vải mà ông ngậm trong miệng tưởng như sắp vỡ nát.

Mũi tên được rút ra, viên cầm máu đãphát huy tác dụng, ở chỗ vết thương, máu không ộc ra mà chỉ chảy thành một dòngnhỏ.

-Hạc Tú ! - Tuyết Hạ nói - Lấy mìnhthêm vải.

Hạc Tú cắt ra một miếng vải dài rồiđưa cho Tuyết Hạ, Tuyết Hạ xé tấm vải làm đôi, bịt lên vết thương đằng sau, cònHạc Tú thì bịt vết thương đằng trước bụng.

-Không dùng Thanh Tâm Chú sao ?

-Vết thương thực ra vẫn bị nhiễmkhuẩn, phải để hở vết thương để khi về doanh trại có thể chữa tiếp, làm vậy máusẽ chảy nhưng viên cầm máu sẽ có tác dụng tới tận sáng mai.Nếu quân tiếp việntới sáng mai vẫn không kịp đến đây, thì mới bắt buộc phải dùng Thanh Tâm Chú. –Lăng Khê giảng giải.

Hàn Thuyên ném toẹt cái mũi tên băngdính đầy máu xuống đất.

-Rồi ! Cái tiếp theo đi, Mạnh Uy !

Mạnh Uy lại cưa đầu mũi tên tiếptheo. Âm thanh khó chịu và đau đớn vang lên.

-Rồi !

Hàn Thuyên lại nắm đuôi mũi tên vàchuẩn bị kéo ra.

-Chịu khó, đội trưởng, mũi tên cuốicùng rồi. - Tuyết Hạ nói.

Hàn Thuyên rút tên.

Nhưng anh cảm thấy không ổn.

Anh không thể rút nổi mũi tên, nókẹt cứng lại ở bên trong.

-Sao thế ? - Mạnh Uy hỏi – Tôi chưacắt hết đầu mũi tên hay sao ?

-Thôi chết rồi ! – Lăng Khê nói - Từtừ, Thuyên !

Lăng Khê tới xem xét, anh thử kéomũi tên, nó vẫn không suy suyển.

-Bắn xuyên qua xương sườn rồi ! –Lăng Khê nói.

Hàn Thuyên hỏi:

-Thế là sao ?

-Không thể rút được.

-Phải rút thôi ! Bây giờ không còncách nào đâu ! – Hàn Thuyên nói.

Bất chợt mũi tên Hàn Băng Thỷ bốckhói, thân mũi tên dần ướt.

-Chết rồi ! Hàn Băng Thỷ đang tan !

-Rạch bớt vết thương ra ! - Hạc Túnói.

-Đúng rồi, tôi sẽ rạch bớt, như vậycó thể kéo dễ hơn.

Mạnh Uy rạch bớt chỗ mũi tên cắmvào, mặc dù đã uống thuốc giảm đau nhưng đội trưởng Từ Tuyên hết sức đau đớn,người ông giãy lên khiến mọi người phải cố sức đè ông xuống.

Hàn Thuyên cố gắng kéo mũi tên nhưngvẫn không có gì thay đổi cả. Đội trưởng Từ Tuyên thấy xương mình như đang nátvụn.

Mũi tên đã dần xuống.

Tiếng cạch vang lên.

Hàn Thuyên đã quá sức, anh đã bẻ gãycãi mũi tên.

-Thôi chết rồi !

-Phải lấy ra nhanh ! Lấy trực tiếp !– Hàn Thuyên nói.

Tuyết Hạ và Lăng Khê nhìn nhau, lấymũi tên bằng cách cho tay vào bên trong cơ thể để lấy ư ?

-Hai người còn chờ gì nữa.

Tuyết Hạ lấy cái chậu thuốc sáttrùng dội lên tay Hàn Thuyên, đôi tay anh bốc một làn khói nhẹ.

-Cố chịu , đội trưởng !

Hạc Tú và Mạnh Uy bị khăn lên vếtthương.

Hàn Thuyên đưa hai ngón tay trỏ vàngón tay cái vào bên trong trong vết thương, anh thấy tay mình như đã bắt đượcmũi tên ở trong ổ bụng, tay anh cứ nhập nhằng giữa cái nóng của máu và cái lạnhcủa mũi tên Hàn Băng Thỷ, nhưng khiến anh rợn nhất là tay của mình đang tiếpxúc vào từng nội tạng cơ thể đội trưởng.

Mùi tanh xộc ngay lên mũi Hạc Tú,trong phút chốc anh đã nhìn thấy cái xương và nội tạng bên trong cơ thể của độitrưởng qua ánh sáng của nến, mặc dù đã quen với chuyện này, nhưng Hạc Tú vẫnkhông tránh khỏi quay mặt ra ngoài và muốn nôn ngay lập tức.Những người kháctrong đội Vô cũng không thể chịu đựng được tiếng kêu của đội trưởng Từ Tuyên,Hoả Nghi chạy ra ngoài, cô không thể chịu đựng hơn được.

Đội trưởng Từ Tuyên không thể chịuđựng hơn được nữa, ông giãy giụa một hồi rồi ngất lịm đi, miệng đầy bọt.

-Thấy chưa ?

-Mẹ kiếp ! Nó cứ tuột đi thế này !

-Nhanh lên !

-Khổ lắm, chẳng thấy đâu cả !

Trong phút chốc, Hàn Thuyên như đãnắm được cái mũi tên gãy, nhưng anh lại để tuột mất.

Không thể được nữa.

Hàn Băng Thỷ đã tan vào người độitrưởng.

Hàn Thuyên rút ngón tay ra khỏi ổbụng đội trưởng, tay anh nhảy đầy nhầy nhụa máu, và bốc lên cái mùi không baogiờ có thể ngửi được.

-Không kịp rồi. – Hàn Thuyên nói.

Đội Bạch như không thể tin nổi điềunày.

Đội trưởng Từ Tuyên sẽ chết, và đólà điều chắc chắn.

Vừa lúc đó, Duy Kì chạy vào:

-Bọn Tích Vũ tới rồi ! Hình như làcả Hi Vỹ nữa !



Tiếng nổ vang khắp th