XtGem Forum catalog
Thiên Đế Kiếm

Thiên Đế Kiếm

Tác giả:

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 325854

Bình chọn: 10.00/10/585 lượt.

ủ thế, ông nói:

-Ngươi cũng phải đến đây sao ? –Thiên Tử nói trước mặt con quái vật.

Con quái lắc lư cái đầu, cái miệnghơi mở ra một tý.

-Chúng ta cũng như nhau, đúng không? Vậy sao ngươi không giúp ta ?

Con Đại Cực Quái lại lắc lư cái đầu.

-Thật đáng tiếc.Chúng ta lại phảithanh toán nhau rồi.

Đại Cực Quái ngửa đầu, nó gầm lênmột tiếng vang vọng khắp chiến trường, rồi đập cả đôi chân trước xuống ngườiThiên Tử.Mặt đất rung chuyển.Thiên Tử tránh được, ông nhảy lên mõm con quáivật.



-Thiên Tử sẽ ổn thôi, chúng khôngcần lo lắng. – Nguyên Trí nói.

-Sao ông chắc chắn như vậy ?

-Vi đơn giản ông ấy là Thiên Tử UấtHận Thành.



Đội Bạch và đội Vô đã phải di chuyểnqua một ngôi nhà khác, nhằm tránh sự truy sát của quân Tích Vũ.

Hàn Thuyên gọi Hạc Tú lại một chỗ.

-Phải lấy ra thôi. – Hàn Thuyên nói

-Bằng tay không à ?

-Chỉ còn mỗi cách ấy.

-Còn thuốc sát trùng không ?

-Hết rồi.Lý Nhuệ và Dương Du dùnghết rồi.

-Ta thử hỏi đội Vô xem.

-Ừ. Để tôi.

Hàn Thuyên chạy qua phòng bên, anhnói:

-Cho tôi hỏi, ở đây có ai còn thuốcsát trùng không ?

Duy Kì ngồi ở góc phòng anh ta lôitừ trong túi mình ra một cái bọc bằng vải:

-May quá ! Tôi vẫn còn lại một chaimang đi dự phòng đây !

Hàn Thuyên lấy cái bọc, tháo nhữngtấm vải đã cũ, một chai nước lóng lánh ở bên trong.

-Cám ơn. – Hàn Thuyên nói.

-Không có gì.

Bách Yến và Hà Liên đang cẩn thậncởi tấm áo giáp của Bích Nhi, rút tên phải cởi hết áo, kể cả áo trong, vì vậychỉ có ba cô gái ở trong này mà thôi.

Mũi tên Xà Hạt Thỷ vẫn cắm trên vaiBích Nhi, do lính Tích Vũ quấy nhiễu nên từ nãy tới giờ, Bích Nhi vẫn chưa thểrút tên.

-Mình sợ lắm ! – Bích Nhi rên rỉ.

-Mình biết ! – Bách Yến nói – Rút XàHạ Thỷ rất đau, nhưng không rút ra bây giờ thì những vết loét do độc tố sẽ ăndần vào cơ thể, chịu khó đi !

Hà Liên đã cởi hết áo Bích Nhi, bờvai trắng của Bích Nhi bị tên cắm sâu, máu chảy dài xuống lưng, một vết loétnho nhỏ đã bắt đầu xuất hiện và nhỏ bằng hạt đậu.

Bách Yến lấy dao găm, đưa lên miệngBích Nhi:

-Ngậm đi.

Bích Nhi ngậm cán dao, không được lalớn, nếu không sẽ bị lính Tích Vũ phát hiện.

-Cậu sẵn sàng chưa ? – Hà Liên hỏi.

Bích Nhi gật đầu.

Hà Liên nắm mũi tên rồi rút.

Mũi tên bị vướng vào cơ, máu lạichảy xuống, Bích Nhi đau đớn, cô gục đầu vào lòng Bách Yến, nước mắt chảy rànrụa, răng cắn chặt vào cán dao, nước miếng rớt xuống miệng cô, Bách Yến phảilấy khăn lau.

-Cố gắng một chút.

Hà Liên, tay trái lấy vải thấm máuđang chảy xuống, tay phải cố lựa cho mũi tên không kéo đứt mạch máu khi rút ra,mũi tên cứ ngọ ngoạy trong vết thương khiến Bích Nhi tưởng muốn chết ngay bâygiờ.

Hà Liên rút nhanh mũi tên.

Mũi tên được rút ra, đầu mũi tên vẫncòn sáng một màu xanh, Bích Nhi thấy vai mình như bại đi.Cô nghiến chặt răngvào cán dao, nước mắt tuôn xuống không ngớt.

-Được rồi ! – Hà Liên nói.

Bách Yến đặt tay lên vết loét vàniệm Thanh Tâm Chú, vết thương bắt đầu liền lại thành một màng mỏng.

Bách Yến lau mặt đầy nước mắt củaBích Nhi, rồi cùng Hà Liên băng lại bả vai nhầy nhụa máu.Tấm vải trắng giờ đãchuyển sang một màu đỏ.

Hàn Thuyên nói với An Dương:

-Tôi lấy hết nước nhé.

An Dương thấy tiếc cái túi nước,nhưng rồi anh ta cũng nói:

-Ừ, đành vậy.

Hàn Thuyên lấy cái túi, rồi đem ra,đổ vào một cái chậu nhỏ tìm thấy trong ngôi nhà đổ nát, anh không đổ hết cáitúi mà chỉ đổ một nửa.

Rồi anh đổ chai thuốc vào chậu, chấtlỏng trong suốt nhưng mang mùi hăng và nặng của Hoàn Hồn Thảo.

-Bắt đầu chưa ? - Tuyết Hạ hỏi.

-Đây, Bích Nhi thế nào rồi ?

-Ổn.

-Cậu mang vào đi.

Tuyết Hạ mang chậu nước vào phòngbên trong.

Hàn Thuyên chạy ra, anh gọi Mạnh Uy:

-Nhờ cậu một chút.

Mạnh Uy đi tới, anh hỏi:

-Có chuyện gì ?

-Tôi nhờ cậu, cậu có thể cắt đầu mũiHàn Băng Thỷ không ?

-Rút tên à ?

-Ừ.

-Nguy hiểm lắm !

-Bây giờ chỉ còn cách này, nếu khôngđội trưởng Từ Tuyên của tôi sẽ chết.

Mạnh Uy nhìn vào mắt Hàn Thuyên, đôimắt sâu và ánh mắt rất kiên định.

-Tôi sẽ giúp. - Mạnh Uy nói.

-Cám ơn.

*

* *

Hàn Thuyên và Lý Nhuệ vào phòngtrong, căn phòng được thắp hai ngọn nến.Trong ánh nến tù mù, leo lắt vì gió bênngoài lùa vào, Mạnh Uy thấy đội trưởng Từ Tuyên nằm đó, ông nằm nghiêng ngườivì mũi tên cắm từ đằng sau.Cả đội Bạch và đội Vô đang ở đây, còn hai người kháclà Duy Kì và Tôn Minh thì canh ở bên ngoài.

-Sẵn sàng chưa ? – Lăng Khê hỏi.

-Rồi.Cậu đã cho đội trưởng uốngthuốc chưa ?

-Một viên giảm đau, một viên cầmmáu.

An Dương và Thiên Tiễn cầm hai câynến, họ đưa nến lại gần vết thương của đội trưởng cho rõ.

Cái áo khoác và áo giáp ở bên trongcủa đội trưởng đã được cởi hết ra.

Đội trưởng Từ Tuyên đã tỉnh dậy, ôngnhìn thấy mọi người đang ở xung quanh mình:

-Mọi…người…

Hàn Thuyên nói:

-Đội Vô đang ở đây, chúng ta sắp rakhỏi đây rồi, đội trưởng.

-Tôi đã nói…là đi..cơ mà…

-Ông đừng nói nữa.Chúng tôi sẽ cứuông, bằng mọi giá !

Đội trưởng Từ Tuyên không nói nữa,ông thấy trước mặt là một Hàn Thuyên, một người thủ lĩnh.

-Ngậm cán dao đi, đội trưởng. -Tuyết Hạ đưa cán dao đặt lên miệng đội trưởng Từ Tuyên, ông ngậm cán dao.

Hàn Thuyên, hai tay cầm vải, anh nắ