ành Đông TổLong.
Đội trưởng Hãn Đồ phải né những đợttên bắn xuống liên tiếp từ Nhất Tiễn.Mũi tên rơi tới đâu, đất bị xới lên đếnđó.
Âm thanh vun vút cứ vẳng trong taiHãn Đồ, nghe thấy nơi nào có tiếng động, ông liền tránh chỗ đó ra, trên lýthuyết là vậy, nhưng không phải lúc nào cũng tránh được toàn bộ tên.
Áo của Hãn Đồ đã có nhiều vết rách,đi liền với nó là những vết thương.
-Ngươi ngán rồi sao ? - Nhất Tiễncười, hắn lấy một mũi tên, bắn về phía đội trưởng Hãn Đồ rồi niệm thuật:
-Địa Niên Kim Thuật ! Bội Thuật !
Mũi tên biến thành một mũi lao, xoáytít.
Đội trưởng Hãn Đồ vận chân khí đểchặn mũi lao.
Mặt đất rung chuyển.
-Ngươi đã cố gắng. - Nhất Tiễn nói.– Nhưng mọi chuyện cũng sắp kết thúc rồi.
Vai của đội trưởng Hãn Đồ đã bịngạnh của cái lao chém qua, vai ông chảy rất nhiều máu.
Hãn Đồ gục xuống, ông đã gần như cạnsạch chân khí.
Nhất Tiễn bay xuống, hắn tiến tớiđội trưởng Hãn Đồ.
“Phải sống, phải sống ! Không thểchết !”
Hãn Đồ nghe thấy tiếng gió như bịcản lại.
Gió như vấp phải một vật gì đó, nókhông thổi tới chỗ ông.Hình như nó bị cản bởi một thứ gì đó.
Bây giờ, nếu mở mắt, ông sẽ bị ápđảo về tinh thần ngay lập tức, đối thủ vẫn gần như là vẹn toàn, trong khi ôngmình mẩy đầy vết thương, hơn nữa, mắt không thể nhìn thấy gì trong bầu trời đầymưa tuyết thế này, lúc đó tinh thần sẽ hoảng loạn vì không biết mũi tên bay từhướng nào.
-Ngươi thua rồi ! - Nhất Tiễn đứngcách ông khoảng mười bước chân rút cung, mũi tên Trí Mệnh Thỷ phát sáng.
Hãn Đồ vận khí vào chân, ông vừa kịpthoát khỏi cái chết, mũi tên cắm sâu xuống đất.
-Vẫn còn ngoan cố sao ? Ta sẽ chongươi chết !
Hãn Đồ nhảy vọt lên.
Những tiếng gió không đều, lúc cólúc không .
Liệu có phải …. ?
Đúng rồi ! Tháp Tứ Quang !
Tháp Tứ Quang là bốn ngọn tháp đượcxây dựng vào thời Hoàng Đế năm thứ năm, thực ra tháp là một toà nhà lớn, đượcxây dựng bằng đá tôi luyện đặc biệt trong Luyện Ngục Hoả Sơn ở Phạt MộcTrường.Trên đỉnh mỗi tháp có một hệ thống những chiếc vòng tròn kim loại đanxen nhau, vòng nọ đan vòng kia và được gắn vào một vòng tròn lớn, hệ thống đólàm xoay liên tục không ngừng nghỉ quanh năm suốt tháng, trải qua hàng chục thếkỷ, đó là Tuyệt Tận.Những kiến trúc sư tài ba và hàng triệu thợ rèn, thợ kimhoàn mất gần mười năm để tạo ra nó.Mỗi tháp đứng sau một vị thần trong Tứ ĐạiKim Cương, vào ngày Hạ Chí, vào đúng giờ Ngọ, mặt trời sẽ đi vào giữa trung tâmTổ Long Thành, ánh sáng tích tụ tại các Tuyệt Tận, những ánh sáng đó lại đượcphản về trung tâm Tổ Long Thành, hay chính là Long Sảnh, một khu đất lớn chínhgiữa Tổ Long Thành, trên mặt hồ, được tạo nên từ đá Thanh Khố Thạch, khi bốnánh sáng đó giao nhau, một luồng ánh sáng duy nhất sẽ hiện lên thành một cộtsáng lớn.Trên mỗi tháp có các bệ hướng vào trong, một người lên đó sẽ làm lễ,và bắt đầu mở ngày lễ Thái Dương trong vòng ba ngày.
Hãn Đồ nhớ dưới chân tháp này có mộtcửa vào.
Ông lao người xuống, lúc này thì ôngphải mở mắt.
Kia rồi, cánh cửa kia rồi, may mắnlàm sao, nó chưa hề bị tổn hại gì.
Tránh đợt tên Liên Xạ từ Nhất Tiễn,Hãn Đồ vừa chạy vừa thổi ra một luồng âm thanh du dương, cánh cửa sắt như đượcai đó đẩy liền từ từ mở ra.
Hãn Đồ nhảy vào bên trong.
Bên trong tối như mực, nếu đóng cửalại sẽ không thấy gì, coi như mù.
Ông thở ra, tiếng thở nhỏ lọt thỏmtrong không khí, chứng tỏ bên trong toà tháp rất rộng lớn.
Nhất Tiễn nhìn cánh cửa sắt và nhìnvào trong.
Rất tối.
Nhất Tiễn cười, hắn định bắn nátcổng nhưng hắn lại thôi.Nhất Tiễn đi vào và đóng cái cổng.
-Ngươi nhầm rồi ! Hãn Đồ ! Ngươi cóbiết vì sao mà người ta gọi Vũ Mang là sát thủ của bóng đêm không ?
Hãn Đồ chỉ nghe thấy tiếng lùng bùngtrong tai, rất đúng ý ông. Ông xé ông tay áo thành hai miếng vải nhỏ rồi đútvào hai lỗ tai.
Hãn Đồ tách cây sáo của mình ra làmđôi, trong bóng tối, tay ông sờ thấy sáu sợi dây.Mỗi nửa thân sáo được nối vớinhau bằng những sợi dây như dây đàn.
Trong bóng đêm, hai cái đốm nhỏ lậploè, là hai mắt của Nhất Tiễn.
-Loại thuật cao cấp của Vũ Mang. -Nhất Tiễn nói.
Trong mắt Nhất Tiễn, hắn nhìn thấymột luồng chân khí đang chuyển động.
-Vĩnh biệt !
Hãn Đồ kéo tay trên những dây đàn.
…
-Ngươi không thể như Từ Tuyên đượcđâu ! – Hi Vỹ hét, hắn bắn Liên Xạ về phía cái bóng đang di chuyển với mộtluồng khí trắng trên mặt đất.
Hàn Thuyên rẽ người, anh thấy tốc độcủa mình đã bị giảm đáng kể.
Thanh Kiếm Hoa của đội trưởng quádài, khiến cho một người quen cận chiến như anh không thể phát huy Tàng Ảnh HànĐao với thanh kiếm như thế này được, Tàng Ảnh Hàn Đao cần có sự chính xác, HànThuyên đã quen với Bạch Hàn Đao nên cầm trường kiếm đối với anh rất khó khăn.
Mắt của Hi Vỹ rất tinh nên hắn cóthể biết được Hàn Thuyên tấn công từ hướng nào.Chỉ có tốc độ của đội trưởng TừTuyên mới làm mắt hắn không theo kịp mà thôi.
Thanh Kiếm Hoa chém ngang, Hi Vỹ néngười, hắn nhảy lộn, rút tên và lên dây cung, toàn thân người hắn phát sáng:
-Địa Niên Kim Thuật ! Đoạt Mệnh Tiễn!
Mũi tên xoáy với tốc độ khủng khiếp,toàn bộ đất đá bên dưới bị Khí của Đoạt Mệnh Thỷ cuốn vào tạo thành một đống đábay kèm với mũi t