ên.
Hàn Thuyên né người trong cái chớpmắt, anh đổ vật xuống. Đoạt Mệnh Tiễn bay qua vai, đâm thẳng vào tường, tiếngnổ long cả đất, những mảng tường thành khổng lồ bắn tung toé lên không trungrồi vỡ nát khi rơi xuống đất.
Hàn Thuyên nằm trên đất, tay của anhđã bị chân khí của Đoạt Mệnh Tiễn làm ảnh hưởng tới cánh tay phải, máu chảyròng xuống đất.
-Thực ra Đoạt Mệnh Tiễn chưa phải làmạnh nhất. – Hi Vỹ bước tới.
Hàn Thuyên cố gắng đứng dậy.
-Mạnh nhất là Tuyệt Tàn Vô MệnhTiễn.Loại thuật thuộc đẳng cấp cao nhất của Thánh Tiễn Tâm Pháp. Đoạt Mệnh Tiễnchưa bằng được một phần mười uy lực của nó.Ta vẫn chưa tới mức ấy.
Hàn Thuyên hướng ánh mắt về phía HiVỹ, anh thấy hắn đang cười.
-Ngươi đã chết. – Hi Vỹ nói.
Hàn Thuyên nhắm mắt.
“Mày là ai ? Là Hàn Thuyên, đứa contrai của gia tộc họ Hàn, gia tộc máu của sông Hàn Thuỷ.Mày thuộc về nơi đó, chỉcó máu, không có lòng yêu thương !”
Tiếng nói ấy làm Hàn Thuyên mở bừngmắt.
Ánh mắt ấy nhìn thẳng vào Hi Vỹ.
“Quỷ” – Hi Vỹ giật mình.
Không hắn loá mắt rồi, làm gì có quỷở đây, trước mặt hắn chỉ là kẻ sắp chết, nhưng sao ánh mắt tên này khó chịu thếnhỉ ?
-Ta sẽ dùng thuật này – Hàn Thuyênnói – Ta định dùng nó để kết thúc cuộc đời của một kẻ, nhưng bây giờ ta sẽ kếtthúc ngươi trước.
Hi Vỹ nheo mắt.
-Ngươi tên là gì ?
-Hàn Thuyên.
Hi Vỹ giật mình, hắn nghĩ tới HànThuỷ, con sông độc nhất chảy qua Uất Hận Thành, có một gia tộc nổi tiếng ở đóvới con sông này, gia tộc nổi tiếng họ Hàn.
-Có phải ngươi là người của dòng họHàn Lão Đế không ?
-Phải.
-Ngươi muốn giết ai ?
-Một kẻ.
-Kẻ nào ?
-Kẻ đã lấy đi tâm hồn ta.
Hàn Thuyên chạy tới, anh niệm thuật:
-Nhân Niên Băng Thuật ! Hàn BăngKiếm Thuật !
Mạnh Uy và mọi người đang phải chốngđỡ rất vất vả, lính Tích Vũ quá đông.
Anh nhìn về đằng kia, Hàn Thuyênđang một mình chiến đấu với Hi Vỹ.
-Cậu làm được không ? – Hà Liên nói.
-Được ! – Bích Nhi gượng, bả vai vẫncòn đau.
-Lùi lại đi ! – Hà Liên hét.
Bích Nhi lôi ra cái cuộn vải màu đỏ,cô không ngờ là phải dùng tới nó, trước khi ra trận, cô đã rất đắn đo về cuộnvải này.
Toàn bộ các thành viên đã lùi lại vềphía sau, chỉ còn Bích Nhi đối mặt với hàng ngàn quân Tích Vũ.
Trải cuộn vải, Bích Nhi niệm thuật:
-Triệu Hồi Thuật ! Hoả Chu Tước !
Một ngọn lửa lớn bùng lên từ trongcuộn vải, ngọn lửa ấy hoá thành một con phượng hoàng lửa khổng lồ, sải cánh dàicả trăm trượng, con phượng hoàng lao về phía đám lính.Một tiếng nổ lớn.
Các Vũ Linh và Vũ Mang của Uất HậnThành đang ở trên cao của Tổ Long Bắc có thể thấy cả một vệt lửa dài chạy khắpthành Nam.
Lính Tích Vũ đã chết gần hết sauthuật vừa rồi.
Con phượng hoàng bắt đầu đảo chiềubay, nó vòng lên rồi lao thẳng xuống Bích Nhi.
-Phong Ấn Thuật !
Vừa kịp lúc con phượng lửa há cáimiệng, một luồng sáng bốc lên, con phượng biến thành một ngọn lửa bé rồi chuivào trong cuộn vải.
Bích Nhi đóng tấm vải rồi buộc chặtdây.
-Xong !
Hạc Tú nhìn về đằng sau, Hàn Thuyênvẫn đang chiến đấu một mình.
Anh chạy về hướng đó.
Hi Vỹ đã mừng quá sớm, và bây giờthì hắn đang phải lãnh hậu quả.
Tốc độ của Hàn Thuyên bây giờ khôngcòn kém đội trưởng Từ Tuyên nữa.Không những nhanh mà Hàn Thuyên còn kéo theo cảnhững dải băng lạnh toát trong không khí, vừa gây sát thương, vừa tạo một vùnghàn khí quanh người Hi Vỹ. Đã bị thương, hàn khí còn làm cho cơ thể không thểtruyền chân khí một cách liên tục.Mấy lần Hi Vỹ định dùng thuật, nhưng chân khíkhông theo ý muốn của hắn.
“Trước mặt”.
Hi Vỹ né người, một dải băng lạnhtoát cứa qua mặt hắn, máu chảy dài.
Nhưng không hiểu sao Hi Vỹ lại cười.
Hàn Thuyên dừng lại, anh thở hồnghộc.
-Ngươi đã tự hại mình rồi, HànThuyên !
Thanh Kiếm Hoa quá dài khiến cho HànBăng Kiếm Thuật không thực sự chính xác, hơn nữa chiến đấu suốt từ giờ Mùi tớigiờ Hợi đã làm Hàn Thuyên cạn hết chân khí.
-Bây giờ ngươi còn chân khí không ?– Hi Vỹ nói.Mặc dù cơ thể bị đầy vết chém nhưng hắn vẫn đủ sức giương cung.
Hàn Thuyên cố gượng.
“Mày phải sống, Thuyên.Bản năng tồntại của mày đâu rồi ?”
Tiếng nói ấy vang lên trong đầu HànThuyên.
Anh ghét tiếng nói ấy.
Mũi tên Dẫn Nhi Bất Pháp bay tới.
Hàn Thuyên dồn sức vào đôi tay đánhvăng mũi tên ra.
Anh dồn hết lượng chân khí còn lạitrong cơ thể, rồi nhảy lên không trung.
Hi Vỹ cũng đã mệt, hắn buông cungxuống, tên đã hết.
Hi Vỹ liền đưa tay niệm thuật:
-Nhân Niên Huyết Thuật ! Lục HoànhPhi Thuật !
Cặp cánh Lục Hoành Thiên xuất hiệnsau lưng Hi Vỹ, đôi cánh ấy phát ra một luồng chân khí vàng rực, bắn thẳng lênHàn Thuyên.
Hàn Thuyên dồn sức vào thanh KiếmHoa, anh không còn gì để mất nữa:
-Địa Niên Kim Thuật ! Hàn Đao !
Xung quanh thanh Kiếm Hoa, cả mộtvệt băng trong không trung đi xuống, va chạm với chân khí của Lục Hoành PhiThuật.
Khí phát ra mạnh, làm rung chuyển cảmặt đất, tuyết bắn lên rồi rơi xuống như mưa.Cuối cùng, một trận nổ lớn ở trênkhông trung.
Hi Vỹ mệt mỏi, hắn cúi đầu và thổ racả đống máu.
Nhưng…
Hi Vỹ nhìn lên, Hàn Thuyên vẫn laoxuống, tay cầm kiếm trong tư thế đâm.
Hi Vỹ rút thanh kiếm đeo đằng saura, thanh kiếm trắng và lạnh.
Bạch Hàn Đao.
Hi Vỹ thấy c