Cưới Ma

Cưới Ma

Tác giả: Chu Đức Đông

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 326254

Bình chọn: 7.5.00/10/625 lượt.

Xung cứng cỏi: “Không bán hay sao?”

Ánh mắt cô ta rời đi nơi khác, vừa cầm con dao ra vừa nói:“Có chứ! 200 đồng.”

Chu Xung: “Mua hai con.”

Cô ta lại nhìn Chu Xung, rồi lấy ra một con nữa. Chu Xungrút ra 400 đồng đặt lên mặt quầy, rút hai con dao ra khỏi vỏ, giơ lên xem. Ánhdao sáng lạnh. Sau đó anh lại tra dao vào vỏ, nhét vào túi áo rồi nói với Lục Lục:“Đi thôi.”

Ra khỏi hiệu lưu niệm, Lục Lục có cảm giác cô chủ hàng đangnhìn theo họ. Lục Lục khẽ hỏi: “Anh mua dao găm làm gì?”

Chu Xung nói: “Nơi này ngay sóng di động cũng không có,chúng ta phải tự lo lấy thân. Em gọi tắc-xi mà quay về Đồng Hoảng, mình anh ở lạitìm Tiểu Quân.”

Lục Lục phản bác: “Thế không được.”

Chu Xung đành nói: “Cũng được, vậy em cứ ở lại với anh.”

“Em cảm thấy chuyến đi này anh như đã biến đổi khác hẳn.”

“Sao?”

“Trước đây em chưa nhận ra anh cũng rất can đảm."

“Nếu đã chẳng coi cái chết là gì, lẽ nào lại không can đảm?”

Phía trước có một nam trung niên đeo kính bước lại, trông cóvẻ là giáo viên. Lục Lục bước ra bắt chuyện: Xin phiền bác, tôi muốn hỏi...”

Ông ta dừng lại, nói rất nhã nhặn: “Vâng cô hỏi gì?”

Lục Lục: “Ở đây có đồn công an không?”

Hình như ông ta cảm thấy câu hỏi này hơi lạ, mỉm cười đáp:“Có chứ!” Rồi hình như nhìn thấy cái gì đó, ông ta chỉ tay về phía sau lưng LụcLục: “Kia kìa, có một anh công an, cần gì cứ hỏi anh ta.

Chu Xung và Lục Lục ngoảnh lại nhìn, đúng là có một anh côngan đang bước đi, nhưng hình như anh ta vừa hết giờ làm đang đi về nhà, tay xáchkhá nhiều thức ăn.

Lục Lục lịch sự: “Vâng, cảm ơn bác.”

Người đàn ông trung niên này đi rồi, Lục Lục khẽ nói: ChuXung, dù có chuyện gì anh cũng nên kiềm chế, nếu cần chúng ta sẽ báo công an.”Chu Xung chỉ im lặng.

Phía trước có một nhà trẻ, bọn trẻ đã ra về, cửa khóa, ChuXung bước lại nâng cái khóa lên xem, rồi quay trở lại. Hai người tiếp tục bướcđi. Đi được một quãng, Chu Xung dừng lại nhìn kỹ tấm biển của một ngân hàng.

Lục Lục ngạc nhiên: “Gì thế?”

Chu Xung băn khoăn: “Anh ngờ rằng nơi này tất cả đều là đồgiả...”

Lục Lục sửng sốt: “Tại sao?”

Chu Xung hạ thấp giọng: “Bà già đẩy xe nôi lúc nãy, trên xekhông có đứa bé nào; nhà trẻ vừa rồi thì không có trẻ con, anh thấy cái khóa đãhoen gỉ chết cứng; Ngân hàng Công thương này lẽ ra logo là một vành tròn bọc lấychữ ‘công’ nét rỗng, nhưng tấm biển ở đây logo lại là một vành tròn bọc lấy chữTrung’ tức là logo của Ngân hàng Trung Quốc!”

Trẻ sơ sinh giả, nhà trẻ giả, ngân hàng giả.

Gió càng lúc càng mạnh, thổi ù ù.

Lục Lục đờ đẫn một lúc rồi mới nói được: “Chúng ta báo côngan!”

Chu Xung: “Em cho rằng tay công an lúc nãy là thật chắc?”

Lục Lục phân vân: “Ta quay lại báo công an Đồng Hoảng.”

Chu Xung trầm giọng: “Nếu ở đây toàn là ngụy tạo thì sẽ cóxe chở em đi hay sao?”

Lục Lục bỗng hiểu rằng đại họa này đã bủa vây họ.

Chu Xung vừa nhìn quanh bốn bề vừa nói: “Chắc chắn nơi nàycó vấn đề. Chúng ta nên chuẩn bị sẵn sàng. Tuy nhiên, dù sao anh cũng phải tìmcho ra Tiểu Quân, em biết rồi đấy.”

Lục Lục gật đầu, rơm rớm nước mắt. Chu Xung rút ra một condao nhét vào túi Lục Lục: “Em ạ, chúng ta sẽ sát cánh chiến đấu. Nếu đúng là xảyra chuyện, mà chúng ta lạc nhau, thì em phải cố mà tự vệ.” Lục Lục thò tay vàotúi sờ con dao găm rất cứng cáp.

Chu Xung lại nói: “Bưu điện kia rồi, ta sẽ vào khách sạn.”

Hai người bước trên lối đi lát đá lồi lõm nhấp nhô, rồi nhìnthấy ở cuối ngõ tối có một căn hộ nho nhỏ, màu xám nhạt, trên nóc cao cao cóhai chữ “Khách sạn” bằng đèn nê-ông.

Họ lên mấy bậc thềm trước cửa rồi đẩy mạnh cánh cửa kính củakhách sạn, bước vào. Bên ngoài gió vẫn thổi mạnh.

Hai cô gái đứng ở quầy lễ tân, mặc đồng phục màu xanh, thấykhách vào họ lập tức mỉm cười. Cô dong dỏng cao nói: “Xin chào quý khách!”

Chu Xung bước đến trước mặt họ, hỏi độp ngay một câu: “Đơn vịchủ quản của các cô là ai?”

Cô dong dỏng cao nói: “Ủy ban thị trấn. Trước kia nơi này làBan Lễ tân thị trấn Đa Minh, sau chuyển thành khách sạn.”

Chu Xung lại hỏi: “Ủy ban thị trấn ở đâu?”

Vẫn cô ta đáp: “Trên sườn núi, cũng gần thôi.”

Lục Lục cũng hỏi: “Đồn công an ở đâu?”

Cô ta đáp: “Đồn công an ở sát bên cạnh. Anh chị tìm đồn côngan có việc gì? Có thể gọi điện cho họ.”

Chu Xung nhìn điện thoại, nói: “Không cần. Cảm ơn.” Rồi anhlại hỏi: “Nhà trẻ ở vùng này đóng cửa, phải thế không?”

Vẫn cô dong dỏng nói: “Tôi không rõ.”

Cô gái thấp, đáp: “Đóng cửa rồi. Năm ngoái phòng giáo dụchuyện xuống kiểm tra, nói rằng họ không có chứng chỉ gì đó, nên không cho mở.”

Chu Xung lại hỏi: “Trường tiểu học và trung học thì sao?”

Cô dong dỏng cao nói: “Ở đây dân số ít, nên đều phải ra ĐồngHoảng học.”

Chu Xung nhìn Lục Lục, Lục Lục cũng nhìn anh. Cả hai đều thởphào nhẹ nhõm.

Chu Xung lại hỏi: “Ngân hàng ở đây vẫn mở cửa đều chứ?”

Cô dong dỏng cao đáp: “Vâng. Hàng tháng chúng tôi vẫn ra đólĩnh lương.”

Chu Xung: “Nhưng ghi là Ngân hàng Công thương, sao lại treologo Ngân hàng Trung Quốc? Các cô không thấy thế à?”

Cả hai cô gái đều tỏ ra kinh ngạc. Cô dong dỏng cao bỗng cườisằng sặc khiến Lục Lục giật mình, miệng cô ta còn phun cả nước bọt, cô t


XtGem Forum catalog