Pair of Vintage Old School Fru
Tắt đèn kể chuyện ma

Tắt đèn kể chuyện ma

Tác giả: Loan Bảo Quần

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 326442

Bình chọn: 10.00/10/644 lượt.

n quan đó đã từ chứcrồi, phán quan mới tới nhậm chức cũng giống hệt quan lại trên nhân gian“không phải chuyện của mình, tạm gác ở đấy đã”, kết quả là án này thànhán chết, không ai giải quyết, treo ở đấy gần một thế kỷ. Cũng may nămnay Thiên Đế phái thiên quan đi tuần thị, kiểm tra những vụ án còn tồnđọng, một loạt những người hàm oan được giải phóng, nên cô ta mới có cơhội hoàn dương, đương nhiên việc Vi Phúng bới đất cũng là kết quả củaviệc ma xui quỷ khiến. Từ đó về sau, Lệ Dung ở cùng với Vi Phúng, cùngnhau tu tiên đạo, luyện nội đan trong lò. Sau nhiều năm, hai người cùngbiến mất tại nơi ở, có lẽ là cùng nhau vào núi hoặc thăng thiên trởthành “thần tiên” rồi.

Một án có nguyên nhân rõ ràng như thế màbị chìm đi hơn chín mươi năm, thật sự khiến người ta không thể kiềm chếđược muốn buột miệng mà chửi, nhưng đây chỉ là một ngón tay nhỏ trongmười ngón tay, mặt quang minh của âm phủ vẫn là chủ đạo. Đầu tiên, mặcdù linh hồn của cô gái kia ở dưới âm phủ gần một thế kỷ, nhưng cô takhông hề bị giam, mà được phép đi lại khắp nơi, không bị trói buộc, vídụ đến cửu u mười tám ngục học miễn phí. Chủ yếu và cũng đáng tuyêntruyền nhất là, vì để giúp thi thể của cô ta luôn tươi mới, âm phủ đãtiêu phí hàng tấn dược phẩm, cho dù món tiền này do trung ương và địaphương chi, thì cuối cùng vẫn là móc từ hầu bao của người nộp thuế,chuyện này cũng khiến người ta phải cảm động rồi. Thế là tôi liền nghĩđến một tiết mục radio nghe trên xe buýt vài hôm trước, nói rằng tòa áncủa Đức vì cần nhân chứng cho một tên kẻ trộm chưa tới một phút làmchứng trước tòa, đã để nhân chứng bay từ Ý đến Đức, tiền vé máy bay khứhồi do chính phủ Đức chi trả, trên xe không ít người cảm thán trước tintức này, nhưng nếu đem so sánh với tổ tiên chúng ta dưới âm phủ, thìhành động của bọn họ có đáng gì đâu! Vì vậy khó trách được khi tới đờiMinh, những tình tiết này vẫn được ghi chép lại trong Mẫu đơn đình hoànhồi ký, tiếp tục khiến không ít người Trung Quóc phải cảm động khôngthôi.

Có điều từ sau đời Đường, dự án dùng dược phẩm tái tạo haybảo dưỡng thân thể của người chết bị dừng lại, chỉ đến đầu thời Thanh,trong Kiến vấn lục do Từ Nhạc viết, mới lật lại câu chuyện cũ từ hàngnghìn năm trước này, dùng câu chuyện Thang Công trong Liêu trai chí dịlược bớt đi, trở thành câu chuyện thần thoại dùng bùn Mâu Ni bôi giữ thi thể. Nhân vật chính trong câu chuyện vẫn là Thang Sính, người này dướingòi bút miêu tả của Bồ Lưu Tiên[2'>, là dùng “Công quá cách”[3'> của đạohọc để biểu dương đức tính thuần chính của mình, tự xưng tội ác lớn nhất của mình “chẳng qua là năm bảy, tám tuổi từng giết một con chim non màthôi”, còn biết giả vờ hơn vị Cừu Quý Trí rút roi ra đánh con bò già một cái mà buồn đau tới tận cuối đời, nhưng vào tay của Từ Nhạc, lại trởthành một đại hiếu tử không làm quan chết không nhắm mắt.

[2'> Bồ Lưu Tiên: tức Bồ Tùng Linh.

[3'> Công quá cách: có nghĩa là dùng điểm số để đánh giá chỉ số thiện ác của mình.

Khác nội dung trong Liêu trai là tên Thang Sính đó khi chết đã đậu tiến sĩ,mà trong Kiến vấn lục lại đổi thành khi anh ta làm tú tài đã lâm bạobệnh mà chết. Linh hồn của Thang tú tài bị quỷ tốt bắt đến chỗ Đông Nhạc Đại đế, có lẽ người này có thói quen làm việc gì cũng phải mặc cả mộtchuyến, lúc này liền khẩn cầu đại đế, nói mình là đại hiếu tử, không thể chết lúc này được, có hai lý do, một là “nhà còn mẹ già, không ai chămsóc, Sính chết rồi mẹ biết sống với ai?”, hai là “cả đời đọc sách chưađạt được kết quả gì”, không đạt được công danh cảm thấy có phần bấthiếu. Đông Nhạc Đại đế nói: “Số ngươi chỉ đến đấy thôi, công danh cũngchỉ đến đây là chấm dứt, ta chẳng có cách nào khác cả. Nếu ngươi là đệtử Nho gia, thì nên đi tìm Khổng Tử thánh nhân đi.” Cũng may Khúc Phụcách Thái Sơn không xa, linh hồn Thang tú tài nhanh chóng được áp giảitới miếu Khổng Tử. Không ngờ Khổng Phu Tử cũng theo luật quan mà làm:“Sống chết theo Đông Nhạc, công danh do Văn Xương, ta không can dựđược.” Văn Xương Đế quân đang ở tận Tứ Xuyên, lần này thì rắc rối torồi, Thang tú tài ra khỏi miếu Khổng Tử, không ngừng hỏi thăm khắp nơi.Vừa hay Quan Âm Bồ Tát đi ngang qua đất này, nghe thấy tiếng khóc lóc kể lể của Thang tú tài, lòng đại từ đại bi trỗi dậy, nói: “Thật đúng làđại hiếu tử, sao không thể đặc biệt chiếu cố một lần!”, nói rồi liền rachỉ dụ. Quỷ tốt áp tải anh ta nói: “Giờ nói gì cũng muộn rồi, thi thểanh ta đã thối rữa rồi.” Bồ Tát nói không sao, liền lệnh cho thiện tàiđồng tử đến Tây Thiên lấy bùn Mâu Ni, bôi khắp thân thể của Thang tútài. Bùn đó có lẽ chính là “thuốc trùng sinh” mà Thôi Mẫn Xác thời Đường từng dùng, nhưng Diêm Vương vì lấy thuốc này mà phải mất tới mười mấynăm mới quay về được, thiện tài đồng tử nhờ vào nhân duyên của Bồ Tát mà chỉ mất có ba ngày.

Tiện đây cũng nhắc đến việc thi thể thối rữa của Thang Sính phục sinh tronh Liêu trai, trong đó Quan Âm Bồ Tát “trát đất làm thịt, dùng cành liễu làm xương”, dùng phương pháp liên hoa táisinh của Na Tra Thái Tử. Giờ Từ Nhạc chỉ muốn bùn Mâu Ni của Tây Thiênbị tuột tay, thì sẽ không cẩn thận khiến phép thần thông của