1988 Tôi Muốn Nói Chuyện Với Thế Giới

1988 Tôi Muốn Nói Chuyện Với Thế Giới

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322665

Bình chọn: 9.00/10/266 lượt.

niên xã hội đen cưỡng hiếp, vì thế cả

thành phố đã mở cuộc truy quét cục bộ các băng nhóm tội phạm, đẩy mạnh

công kích tất cả những tội phạm hình sự, cố gắng duy trì đảm bảo đồng bộ với các họat động giữ gìn môi trường sống. Anh ấy là con trai bác hàng

xóm của hàng xóm nhà tôi, anh ấy tên là Tiêu Hoa. Cũng là đối tượng được bọn tôi hay bàn tán nhiều nhất. Hàng xóm của hàng xóm là một tay đồ tể, sinh sống bằng nghề giết mổ lợn. Một đêm năm 1987, anh Tiêu Hoa bỗng

dưng có nhã hứng đi dạo phố, kết quả là bị đội cảnh sát nhân dân giữ lại tra hỏi, đồng thời tìm thấy trên người anh có một chiếc tuốc nơ vít. Khi đó mọi người đều quả quyết rằng anh ấy đã ăn trộm mấy cái xe đạp hoặc

là có động cơ phạm tội, mà trên thực tế, trong thị trấn đang có mấy vụ

mất xe đạp, thậm chí còn mất một con mô tô Jialing vô cùng quý hiếm. Thế là anh Tiêu Hoa bị kết tội 10 năm tù. Không có ai biết hay chứng kiến

việc anh ấy có thực lấy trộm xe đạp và xe máy hay không, thế nhưng anh

ấy cũng không chứng minh được tại sao nửa đêm lại mang theo tuốc nơ vít

ra đường, cho nên y án bị kết tội. Người nhà của anh Tiêu Hoa trái lại

vô cùng cảm ơn các đồng chí dân cảnh đã xử án rất rộng lòng khoan dung,

vì vốn nghĩ nếu tính cả chiếc mô tô Jialing vào cho anh ấy, thì tội danh trộm cắp sẽ trở nên vô cùng nghiêm trọng, chiếu theo quy định của đơn

vị phòng chống tội phạm toàn quốc, thì tử hình là cái chắc.

Chẳng người nào biết rốt cuộc anh ấy có ăn trộm xe đạp hay không, nhưng tất

cả mọi người đều sử dụng phương án giết nhầm còn hơn bỏ sót, đúng cái

năm mà anh Tiêu Hoa bị bắt, không còn chiếc xe đạp nào bị mất thêm nữa,

chứng minh xe đạp và chiếc mô tô quý giá kia đúng là do anh Tiêu Hoa

trộm mất. Anh Đinh Đinh nói với tôi: Nếu anh Tiêu Hoa quay về, chúng tôi nhất định phải đối xử tốt với anh ấy, vì không có bằng chứng nào chứng

minh anh ấy trộm đồ, mà nếu có trộm thật đi chăng nữa, thì anh ấy cũng

đã cải tà quy chính. Anh Tiêu Hoa là một người tốt.

Tôi bị những

lý lẽ của anh Đinh Đinh khuất phục hoàn toàn. Cố gắng kìm nén những tình cảm riêng tư của mình, tôi đi chào đón anh Tiêu Hoa trở về.

Nhưng tôi càng phải chào đón hơn, chính là sự quay trở lại của mùa hè.

Tôi muốn chào đón những ngôi sao lấp lánh đầy trời.

Tôi muốn chào đón đàn tôm kéo đàn tuôn ra sông.

Tôi muốn chào đón cỏ dại đầy gai đâm xuyên da thịt mình.

Tôi muốn ngẩng đầu chào đón ánh mặt trời rọi xuống những tia nắng gay gắt.

Tôi muốn chào đón ngày giỗ của anh Đinh Đinh, nghe nói khi ấy, linh hồn anh ấy sẽ trở về. Tôi mong anh phù hộ để có thể câu được những con tôm hùm

to nhất vào mùa hè này, để được nở mày nở mặt với đám bạn. Tôi mong anh ở bên cạnh mình lâu một chút rồi nói cho tôi xem rốt cuộc đã xảy ra

chuyện gì, và tôi sẽ không còn thắc mắc nữa.

Điều quan trọng nhất là, tôi phải chờ đợi tất cả các bạn gái đều mặc váy, và tôi có thể tìm

được rốt cuộc là ai, trong khoảnh khắc rơi xuống từ trên cột cờ, đã làm

trái tim tôi tan chảy.

Một đứa học sinh lớp năm là tôi luôn luôn

giữ vững niềm tin của mình rằng đó là tình yêu, bởi vì nó làm cho tôi

mất ngủ cả đêm. Tôi bắt đầu thích nghe mục tâm sự tình cảm trên đài. Hồi đó tivi phát rất nhiều kênh kỳ lạ, tôi có thể xem mọi chương trình từ

nhiều quốc gia khác nhau. Nhưng điều quái lạ là, họ đều nói tiếng trung, những điều họ nói trong chương trình không giống với những gì tôi được

học trên lớp. Tôi cảm thấy cực kỳ thú vị, mang ra khoe ông nội, ông tôi

vừa nghe, hoảng hốt tắt ngay, lại còn cảnh giác nhìn ngó xung quanh. Ông mở miệng định nói gì đó với tôi, rồi cảm giác không yên tâm, mở cửa thò đầu ra ngoài quan sát, lại còn mở tủ ra kiểm tra bên trong, quỳ xuống

nền nhà soi vào gầm giường, sau đó mới nghiêm khắc nói với tôi: Đây là

con đang nghe đài địch.

Tôi hỏi: Đài địch là gì?

Ông nội giải thích: Nghĩa là đài phát thanh của bọn địch.

Tôi ngạc nhiên: Chẳng phải bọn địch đều bị xử bắn sạch rồi sao?

Ông nói: Bọn chúng còn chưa bị bắn hết. Ngày mai ông phải đem thông tin báo cáo cho tổ chức, nếu có ai hỏi, con phải nói là không cẩn thận chỉnh

đến kênh này, ngay lập tức báo cho ông, rõ chưa?

Tôi đáp: Rõ rồi ạ.

Lần đầu tiên tôi vì dính dáng đến chính trị mà phải trả một giá đắt như

thế, chiếc đài bé nhỏ của tôi đã bị ông nội giao nộp cho chính quyền.

Khi trở về ông tôi bảo: Lũ giặc đáng ghét, bọn chúng mới đổi kênh, khi

tổ chức kiểm tra lại chẳng còn tìm được gì nữa. Trẻ con tuyệt đối không

được nghe mấy thứ đó, giờ đang là thời đại của nền chuyên chính giai cấp vô sản, còn những thứ kia đều là rác rưởi của chủ nghĩa tư bản.

Tôi hỏi ông: Đài cát sét của con đâu?

Ông bảo: Ông mang đi nộp, bị giữ lại rồi.

Tôi nói: Còn băng của con đâu.

Ông hỏi: Băng gì vậy?

Tôi đáp: Đàn ông không khóc.

Ông nói: Nó ở trong đài cát sét, nên đương nhiên cũng bị niêm phong rồi.

Ngay tức thì tôi liền bật khóc nức nở.

Ông nội thấy tôi khóc lóc thảm thiết quá, mới bảo: Thế này đi, mai ông đi

xin cuộn băng ấy về cho con, còn cái đài ông nghĩ chắc phải để đó một

thời gian, cái băng ấy tên gì ấy nhỉ.

Tôi vừa t


XtGem Forum catalog