
him họ thích xem, thế nhưng không thể nào xem
hết nổi một tập, chẳng hấp dẫn chút nào, hết hát hò lại thì thào, mới
đọc tên phim đã thấy hợp tình hợp cảnh, lại được chiếu trong cái thời
tiết này, bảo sao cô nào cô nấy đều thích mê. Mấy kiểu phim nhạt nhẽo
vậy, xem qua một lần là chán, không ai thèm xem nữa rồi, tôi thật sự
không hiểu nó được chiếu để làm gì. Bộ phim ấy tên Tôi có hẹn với mùa
xuân.
Vì vậy cho đến sau này, khi tôi nhìn thấy các nàng thần
tượng trai đẹp là những diễn viên hay ca sĩ, thì tôi đã có thể lý giải
được. Bọn họ rõ ràng là dậy thì quá sớm, bởi vì mãi đến khi tôi bắt đầu
lên cấp ba mới hiểu ý nghĩa của Tôi có hẹn với mùa xuân, còn các cô nàng đã thấm nhuần từ hồi tiểu học, hơn nữa còn trải qua thực tế. Hồi tiểu
học ấy tôi đã làm những gì vậy nhỉ? Chắc còn đang mải đắm chìm trong
giai điệu ca khúc Vườn vui chơi Táo Xanh của Tiểu Hổ Đội.
May mắn là thời tiểu học tôi vẫn còn chưa hiểu rõ điều này, nên vẫn cố chấp đi
tìm người con gái mặc chiếc váy xanh lam, cô ấy giống như một cọng rơm
vấn vít mãi trong ký ức đáng nhớ nhất của cuộc đời tôi, tôi không biết
cô ấy là cọng rơm cho lạc đà hay là cọng rơm cứu người nữa, nói chung
đều quan trọng như thế.
Và cuối cùng tôi đã tìm thấy cô ấy.
Tôi đã trở thành một thành viên tích cực của đội kiểm tra phong trào phòng
chống cận thị học đường, để có thể tìm kiếm cô ấy tại mỗi lớp học. Bởi
khi ấy, chắc chắn cô ấy đang nhắm mắt, không nhìn thấy tôi, nếu không
tôi sẽ xấu hổ đến cúi gằm đầu xuống đất. Tại thời điểm đó, Tử Long
chuyển nhà rồi. Bố của Tử Long làm nghề buôn bán sứa biển rất phát đạt,
tiêu những ba vạn tệ để mua cho Tử Long cái hộ khẩu thành phố. Trong đám lít nhít chúng tôi, nhà nó giàu có nhất, khi đó tôi chỉ nghĩ nhà giàu
có nghĩa là khi chúng tôi ăn kem đậu đỏ, thì nó được ăn kem hai màu. Vì
chúng tôi đều ở nông thôn, nên thường không mấy chú ý đến vấn đề hộ
khẩu, các bậc phụ huynh thực tế cũng lo lắng về điều này lắm, bởi họ
nghĩ rằng khi chúng tôi trưởng thành rồi, hộ khẩu nông thôn rất khó lấy
vợ, suy cho cùng cũng bởi vấn đề giai cấp.
Chúng tôi phân cấp từ
thành phố trực thuộc trung ương, thành phố lớn, thành phố trực thuộc
tỉnh, huyện, thị trấn nhỏ, cho đến vùng ngoại thành, nông thôn, vùng
núi, và vùng núi cao nghèo khó. Cha mẹ bảo rằng chúng tôi thuộc vùng
ngoại thành, cũng không hẳn là nông thôn, lại ở giáp thành phố lớn, vì
thế cũng có cảm giác oai hơn một chút xíu. Xét theo bảng phân chia giai
cấp, thì cũng được xếp vào tầng lớp trung lưu. Trong những câu chuyện
của họ, từ xưa đến nay việc tìm vợ đều không lấy tình yêu làm tiêu
chuẩn. Nếu bạn gặp được cô vợ có hộ khẩu ở những thành phố cao cấp hơn,
có nghĩa là bạn đã làm rạng rỡ tổ tông, còn ngược lại thì thật xấu mặt
cha mẹ.
Sau khi cha của Tử Long tốn mất ba vạn tệ, thì nó đã
thuộc tầng lớp cao hơn chúng tôi. Khi chúng tôi đi tiễn, nó ngậm ngùi
nói: Bao giờ nghỉ hè tao lại về chơi. Nhà tao vẫn ở đây mà.
Nhưng sau này, ngôi nhà ấy bị cha Tử Long bán cho người khác với giá năm vạn tệ.
Tử Long và tôi không thân thiết lắm nên tôi chẳng lấy làm buồn, chỉ khẽ
thở một hơi dài. Trước khi đi Tử long có nói với chúng tôi rằng: Thực
ra, vì tao luôn sợ số 10 cho nên mới không nói với chúng mày, thánh y
của tao, cũng được đào lên từ căn nhà của bọn mình.
Khi ấy tôi
nghĩ, nó nói ra được câu ấy cũng thật dũng cảm. Giây phút cuối cùng nó
đã khiêu chiến với số 10 quyền uy. Tôi thật vô cùng ngưỡng mộ nó. Từ đó
về sau Tử Long đã hoàn toàn biến mất trong cuộc đời của chúng tôi, chỉ
để lại những tin đồn truyền tai. Cả gia đình nó không chỉ chuyển đến
trung tâm thị trấn cách chúng tôi 5km, mà đến hẳn trung tâm thành phố
phồn hoa. Mỗi khi vào thành phố mua quần áo chúng tôi đều tự hỏi có nên
đến nhà Tử Long chơi không. Nhưng cha mẹ tôi đều bảo: Thôi, đừng phiền
người ta, đã bao nhiêu năm rồi, lỡ nhà người ta đang có khách. Thế là
thực sự chúng tôi không gặp lại nhau nữa. Sau này khi trưởng thành nghĩ
lại, điều tôi thấy buồn nhất, chính là câu cuối cùng mà nó nói với chúng tôi, lại là một câu nói dối.
Còn số 10 vẫn hống hách như vậy.
Cảm giác mỗi khi nghĩ tới nó, tôi không sao diễn đạt nổi, vừa vô cùng
căm ghét, lại vô cùng ngưỡng mộ khôn cùng. Một lần lỡ lời, số 10 biết
chuyện tôi thích một cô gái mặc chiếc váy xanh lam, nó nói: Mày đúng
thực là đần, một người đàn ông chân chính, một đấu sĩ chân chính, không
bao giờ làm điều gì vì bọn con gái cả.
Nhưng hồi ấy tôi cũng đã
bắt đầu đọc sách ngoại văn, tôi bảo nó: Tại tao thấy ở nước ngoài người
ta cũng đánh nhau vì phụ nữ đấy thôi?
Số 10 sững người một lúc, rồi nói tiếp: Chỉ có những tay đấu bò tót hy sinh vì những con bò thôi.
Tôi cãi: Không phải, tao thấy họ đứng trên cái đấu trường rộng lắm, sau đó
hai người quyết đấu, ai thắng thì sẽ được đưa người phụ nữ đi cùng.
Số 10 lại bảo: Thế thì tốt đấy, nếu ngày nào đó tao với mày cùng thích một đứa con gái, chúng ta sẽ quyết đấu.
Tôi lại hỏi: Sao không để cô gái đó lựa chọn là được mà.
Số 10 khinh khỉnh nói: Mày đúng là ngu như bò,