
người đàn ông thực thụ, một đấu sĩ thực thụ, thì nhất định phải quyết đấu đến cùng vì một đứa con
gái.
Tôi hỏi số 10: Thế mày đã thích ai chưa?
Số 10 đáp:
Tao chưa, tao dẽ không bao giờ vì một đứa con gái mà làm gì cả. Những
chuyện kiểu như thế, cũng chỉ có những người như mày mới làm thôi.
Tôi gật gù: Ờ, đúng đấy.
Hàng ngày tôi vẫn đi đi lại lại qua các lớp trong nhạc hiệu của chương trình phòng tránh cận thị học đường, tôi cũng dần dần quên đi chuyện này, chỉ nhớ tôi là người đi kiểm tra xem lũ học sinh có nhắm mắt thư giãn trong khoảng thời gian mắt cần nghỉ ngơi hay không. Đó là công việc máy móc
lặp đi lặp lại từ ngày này sang ngày khác và mang đến cho người ta những kết quả chẳng mấy tốt đẹp, nó khiến cho họ quên béng đi những lý tưởng
cao đẹp vẫn hằng theo đuổi. Một năm qua đi, tôi vì làm việc nghiêm túc
và hăng say, nên đã mang theo cả cái vị trí này của mình mà lên lớp. Mấy tháng đầu của năm, cứ nhìn thấy các bạn nữ mặc váy là tôi lại chong mắt lên nhìn, cho đến khi thời tiết se lạnh, mọi người bắt đầu chuyển sang
mặc quần rồi, tôi mới thèm nhìn lên mặt họ. Tôi thích nhất là được nhìn
các cô gái làm những động tác trong bước thứ ba của giờ tập thể dục cho
mắt, đó là day vào vị trí của huyệt Tứ bạch. Những lúc ấy đường nét trên khuôn mặt đều trở nên sắc nét, các cô bạn còn nhéo lên nhéo xuống vào
mặt mình, trông càng đáng yêu hơn. Khi mùa hè năm thứ hai đến gần, tôi
đã quên sạch việc nhìn vào váy họ và chỉ chăm chăm quan sát những cô bạn gái xinh đẹp mỗi lần họ khẽ nhướn đôi lông mày, thế nhưng họ chẳng bao
giờ phát hiện ra.
Ngày tết thiếu nhi mùng 1 tháng 6 của học kỳ
hai năm lớp sáu, là một năm cuối cùng trong cấp tiểu học, trước khi
chúng tôi rời khỏi ngôi trường này. Tiểu Hổ Đội gồm tôi và Thẩm Nhất
Định, còn cả Tiểu Mã nữa cuối cùng cũng được lên sân khấu biểu diễn. Hát cùng chúng tôi còn có nhóm bốn người là Lục Mỹ Hàm, Ngải Phi Phi, Lý
Tiểu Huệ và Lưu Nhân Nhân. Buổi văn nghệ được tổ chức vào buổi chiều,
còn buổi sáng vẫn học bình thường. Trước khi bắt đầu tiết thứ ba, như
thường lệ tôi lại đi kiểm tra việc luyện mắt của các lớp. Mặc dù không
còn hào hứng và phấn khích với công việc này như thuở trước nữa, nhưng
cảm giác oai vệ vẫn vương lại đôi chút. Tôi đang ở lớp 6D, bởi vậy nên
chạy đến lớp 6A trước, lớp đó cách xa chỗ chúng tôi nhất. Cứ kiểm tra
lùi lại như thế, đến bước cuối cùng kết thúc, vừa hay tôi có thể trở lại chỗ ngồi của mình, nhẹ nhàng như không. Nhưng khi đến lớp 6A, đợi rất
lâu mà vẫn chưa nghe thấy chương trình phát thanh vang lên. Đám bạn học
sinh trong lớp bắt đầu nhốn nháo, mấy cậu con trai bắt đầu nổi loạn. Chờ mãi không thấy giáo viên vào lớp, tôi bước lên bục giảng, dùng thước kẻ màu đen gõ mạnh lên mặt bàn, nói dõng dạc: Các bạn, chúng ta phải làm
như lúc có giáo viên ở đây.
Ngay lập tức có tiếng của một bạn nam kêu to: Vậy bọn tớ có phải làm bài
luyện mắt không, loa hỏng rồi, loa của cả trường đều hỏng hết rồi.
Tôi nghiêm túc nói: Chúng ta vẫn phải làm dù không có loa.
Bạn nam kia bật dậy khỏi ghế rồi lao ra giữa lớp, vẫn la toáng lên: Vẫn làm như thế là như thế nào?
Tôi nghiến răng, nói dõng dạc: Tớ sẽ làm lệnh thay loa.
Cả lớp ồ lên.
Tôi nghiêm khắc lặp lại: Các bạn phải nghe theo tiết tấu của tớ. Nào, bảo vệ thị lực, giữ mắt sáng trong, bắt đầu. Nhắm mắt lại.
Cả lớp cùng đồng loạt nhắm mắt lại, cảm giác tự hào đột nhiên dâng trào trong lòng tôi.
Bỗng nhiên, có một nữ sinh đứng bật dậy, nói: Bạn sai rồi.
Tất cả học sinh trong lớp tức thì đồng loạt mở mắt.
Tôi hỏi: Sao vậy?
Bạn nữ sinh kia nói: Phải là, vì cách mạng, bảo vệ thị lực, giữ mắt sáng trong, bắt đầu. Bạn thiếu ba chữ, vì cách mạng.
Các bạn nam trong lớp ngay lập tức la hét om sòm: Đồ phản cách mạng, đồ phản cách mạng.
Tôi sững người đứng nguyên tại chỗ. Từ đó về sau, chẳng ai gọi tôi bằng tên thật nữa, tại ngôi trường này, tên của tôi là Phản Cách Mạng. Lũ chúng
nó gọi tôi là họ Phản, tên Phản Cách Mạng. Tôi cãi lại, thế nhưng những
lời đó bị nhấn chìm trong con sóng của những âm thanh la hét đến chói
tai. Tất cả chỉ tại cô gái ấy, Lưu Nhân Nhân.
Điều khiến tôi buồn não nề hơn cả, đó là khoảnh khắc cô ấy đứng lên, với chiếc váy màu xanh lam. Chiếc váy trong những giấc mộng mà tôi đã mơ hàng vạn lần. Người
hôm ấy tôi nhìn thấy chính là Lưu Nhân Nhân. Thế nhưng, chỉ vô tình một
câu nói, cô ấy đã biến tôi thành tên Phản Cách Mạng. Tại sao lại là em,
Lưu Nhân Nhân?
Hồi ấy tôi được xem là một nhân vật nổi đình nổi
đám nhất ở trường vì thành lập Tiểu Hổ Đội. Buổi chiều hôm đó, ba đứa
chúng tôi tỏa sáng trên sân khấu được trang trí đầy bóng bay, rồi trong
khoảnh khắc ngắn ngủi cả hội trường như xẹp xuống, mọi người đều rỉ tai
nhau thì thầm về cái biệt danh mới của tôi. Mặc dù thời điểm truyền tai
nhau không cùng một lúc, nhưng nội dung thì giống nhau, cho nên ba cái
từ ấy lọt vào tai tôi không biết bao nhiêu lần. Phích Lịch Hổ đứng ở
giữa sân khấu, còn tôi đứng bên phải, ba đứa đứng đơ ra như ba ngọn
giáo, cùng hát vang một bài Oa ha ha. Nói đến lầ