
a
mình, khả năng của tôi chỉ có thế. Một người con gái như vậy, trên con
đường sự nghiệp phía trước, sẽ luôn cần phải đi nhờ xe, có những chiếc
xe sẽ đưa cô ấy đến đích, có những chiếc xe chỉ lòng vòng quanh các đoạn rẽ, có chiếc còn có thể gặp chút sự cố. Tôi cũng chỉ là một người đồng
hành cùng với cô ấy trên một đoạn đường, thậm chí bước còn chậm hơn cô
ấy một chút, chỉ khi cô ấy muốn vượt qua, tôi sẽ tạo đà đẩy giúp cô ấy
một cái, chỉ có thế, đó là tất cả những gì tôi có thể làm, còn sau này,
khi đã rời xa nhau rồi, tôi cũng chỉ có thể hét lớn vài câu với cô ấy,
thậm chí, cô ấy cũng chẳng nghe thấy gì. Tôi không muốn đi nhanh hơn bởi đó là nhịp sống của tôi, mà trong nhịp sống đó tôi cũng đã ứng phó
không xuể rồi.
Mạnh Mạnh vẫn gọi điện thoại rất nhiệt tình, tôi
cũng vui lòng nói nhiều hơn một chút, dù sao trước đây tôi cũng đã nghe
đủ nhiều. Tôi cũng từng gặp không ít các nữ nghệ sĩ, điểm chung của họ
là trong thế giới này chỉ tồn tại bản thân họ mà thôi. Dường như họ
không hề cảm thấy hứng thú với người khác, tự cho rằng mình nặng hơn
trời, nhẹ hơn mây, lúc họ tự tin khi lại tự ti mặc cảm, có lẽ bản năng
nghề nghiệp đã mách bảo họ rằng, cho dù thế giới có đảo điên cũng phải
đứng vững trên sân khấu diễn cho tròn vai của mình. Mạnh Mạnh đã rất
biết quan tâm đến người khác, cô ấy luôn miệng hỏi tôi có đói không, có
nóng không, có lạnh không, có buồn không. Khoảng thời gian cuối cùng bên nhau ấy, tôi bắt đầu nói với cô ấy nhiều hơn, hoàn toàn không phải
những lời tình nghĩa sâu nặng, cũng không phải đòi hỏi ham muốn dục vọng gì, tôi chỉ muốn cố gắng thể hiện con người mình một cách trọn vẹn
nhất. Tôi bắt đầu kể với cô ấy những chuyện trong quá khứ, cách nhìn của tôi về thế giới này, nhưng cô ấy toàn kể mấy chuyện linh tinh lặt vặt
về đoàn làm phim. Chúng tôi cứ ông nói gà, bà nói vịt trong vòng một
tuần như thế, đôi khi tôi còn chẳng quan tâm xem cô ấy nói cái gì, tôi
muốn mình có thể nói hết những điều muốn nói, vì tôi quá mẫn cảm, kể từ
sau khi anh Đinh Đinh rời đi xa mãi, tôi luôn có một dự cảm vô cùng mạnh mẽ rằng bất cứ ai cũng có thể rời bỏ mình, nói nhiều thế nào đi chăng
nữa cũng chẳng thể giữ lại được.
Hai tuần sau, ba ngày trước khi
Mạnh Mạnh quay về, có một người đàn ông trung niên đến tìm tôi, vừa nhìn thấy tôi, ông ta đã nắm chặt tay tôi, nói: Cảm ơn cậu đã giúp đỡ chúng
tôi rất nhiều. Cậu đã chỉ ra sai sót của chúng tôi.
Tôi hỏi: Ông là ai?
Ông ta đáp: Tôi là giám đốc sản xuất bộ phim Đại tướng nhu tình xuyên việt cổ kim.
Tôi nhíu mày suy nghĩ hồi lâu. Đại tướng nhu tình xuyên việt cổ kim là bộ
phim mà Mạnh Mạnh nhận vai diễn, vì thấy cái tên này rất ngớ ngẩn nên cô luôn tránh nhắc đến, khiến ngay bản thân tôi cũng quên mất. Có thể vì
thói quen đọc sách từ nhỏ, tôi rất coi thường những đoàn làm phim truyền hình như thế này và sự khinh bỉ là quyền lực mà thượng đế đã ban cho
mỗi con người bình thường. Nhưng nếu có thể đủ tự hào nói ra tên phim
của mình rõ ràng là họ cũng thật tâm muốn trà trộn vào cái nghề này. Tôi hỏi: Ông tìm tôi có việc gì?
Ông ta đáp: Lần này tôi đến, chủ
yếu là vì hai việc, một là muốn cảm ơn cậu đã viết bài báo đó, khiến
chúng tôi nhận được sự quan tâm của công chúng. Hiện giờ đài truyền hình đã liên hệ và muốn mua lại bộ phim này, chất lượng của những cảnh quay
cuối theo đó cũng được nâng cao, vì đã được đầu tư thêm. Việc này đều do công của cậu, cho nên chúng tôi đã đặc biệt chuẩn bị một chút quà.
Ngoài ra còn có một việc khác, dẫu sao cậu cũng là người đầu tiên đăng
báo chuyện này, giờ phim đã quay đến tập cuối rồi, chúng tôi bắt đầu kế
hoạch truyền thông đợt hai.
Tôi bảo: Tôi không có ý định lăng xê cho các ông, tôi viết bài là để bộc lộ chân tướng sự việc.
Ông ta nói: Đúng vậy, tốt, truyền thông chính là như thế, cậu một lòng muốn làm truyền thông, thì lại chẳng có ai quan tâm chú ý, mọi người đã đọc
những tin tức thuận tai nhiều quá rồi nên những quan điểm riêng của cậu
lại khiến phương thức truyền thông thu được hiệu quả bất ngờ.
Tôi bảo: Nhưng đoàn làm phim các ông chẳng đem lại tin tức gì cho báo chí cả.
Ông ta bảo: Có chứ, chúng tôi có một thông tin cực kỳ thu hút.
Dứt lời, ông ta lôi từ trong túi áo ngực ra một cây bút rồi nói tiếp: Đêm
qua tối mới nhận được tin này, chỉ nói với cậu thôi, nếu có tin tức độc
quyền rồi, chúng ta có thể giúp đỡ nhau.
Tôi hỏi: Ông có cần giấy không?
Ông ta đáp: Cậu xem, đồng chí phóng viên này, đây không phải là một chiếc bút, tôi sẽ vặn nó ra, cậu nhìn xem.
Ông ta xoáy chiếc bút, bỗng nhiên lộ ra một đầu cắm USB. Ông ta mở laptop
và nói với tôi: Cho cậu xem, thế nào gọi là tin tức. Nhưng tôi chỉ có
thể cung cấp cho cậu một vài hình ảnh cắt ra từ đoạn phim, sau khi cậu
đăng tin này, tôi còn muốn gửi video này lên các trang mạng khác. Tôi đã nghĩ giúp cậu tiêu đề của bài viết này rồi, Giám đốc sản xuất của đoàn
làm phim Đại tướng nhu tình xuyên việt cổ kim dan díu với nữ diễn viên
phụ. Tôi sẽ tự đưa mình vào bài báo đó.
Tôi tua nhanh để xem hết
đoạn video kia rồi hỏi: M