
nắm chắc được như thế, lại luôn rơi vào lưới tình.
Tôi nhắc nhở nó: Số 10 à, mày hãy cẩn thận không lại trượt chân vào đó.
Số 10 bảo: Không đâu, tao biết con gái thích cái gì, tao hiểu quá rõ chúng nó. Một vài đứa giả bộ thanh nhã, mày biết chúng nó là gì không?
Tôi hỏi lại: Là gì?
Số 10 chỉ tay về phía dòng chữ được viết rất lớn trên tiệm sửa xe phía đối diện, nói: Chính là những tòa nhà xây trái phép, tao phải phá hủy
chúng.
Tôi mỉm cười không nói gì. Từ bé tính cách của số 10 đã
như thế rồi, hồi nhỏ, có rất nhiều người xung quanh ganh ghét nó, nhưng
đó chính là lý do tôi không ghét nó, tôi thấy nó giống một anh Đinh Đinh cẩu thả bừa bãi không có văn hóa, họ là hai mặt của một cá thể, nhưng
suy cho cùng vẫn chỉ là một cá thể. Số 10 bừa bãi như thế, nhưng cũng có lúc lại lấp lánh tỏa sáng. Anh Đinh Đinh tuy ngập tràn hào quang, nhưng cũng có một mảng tối loang lổ phía sau lưng mọi người.
Thực ra
chiếc xe máy khiến cho anh Tiêu Hoa bị tống giam mấy năm trời, chính là
do anh Đinh Đinh ăn trộm, bởi anh ấy đã luôn ao ước có một chiếc xe máy. Tôi ngồi trên chiếc xe đó theo anh Đinh Đinh đi hơn hai trăm cây số,
chúng tôi mê tít, chạy đến mức hết sạch xăng. Rồi anh Đinh Đinh rẽ vào
nội thành bán đi chiếc xe. Sau đó chúng tôi lại ngồi trên xe lửa đường
dài chạy thẳng về nhà. Về đến nơi đã quá nửa đêm, người nhà tôi đang
chạy tán loạn đi tìm, nhưng khi trông thấy tôi và anh Đinh Đinh về cùng
nhau thì mọi người cũng an tâm hơn nhiều, anh Đinh Đinh bảo: Cháu đưa em đi trải nghiệm cuộc sống, đến cung thiếu nhi trong thành phố, ở đó đang có các hoạt động dành cho thiếu nhi, còn được chụp chung một bức ảnh
với diễn viên Lưu Tiểu Mao đang diễn trò hoạt kê nữa.
Khi trông
thấy anh Đinh Đinh đưa tôi về nhà, tất cả mọi người lập tức chuyển giận
thành mừng, tâm trạng thoải mái vui vẻ nói: Đinh Đinh à, lần sau cháu
đưa thằng nhóc này đi cũng nên nói với người lớn một tiếng nhé, biết
cháu đưa nó đi thì bác yên tâm rồi. Nào đến đây, mau cảm ơn anh Đinh
Đinh đã đưa con đi mở rộng tầm mắt.
Tôi đứng bên cạnh nghịch ngón tay im lặng không nói.
Khi anh Đinh Đinh cắt khóa, tôi đứng bên cạnh nghe ngóng, đến lúc anh ấy mở được hộp số và chẳng cần dùng chìa khóa cũng có thể khởi động được xe,
trong lòng tôi thầm ngưỡng mộ, rồi đến lúc hai anh em ngồi trên xe phi
giữa đường, tôi chỉ còn biết đắm mình trong làn gió mát mùa xuân. Khi
chạy qua một chiếc xe cảnh sát, anh Đinh Đinh nói với tôi: Lộ Tử Dã, em
phải nhớ không được kể chuyện này với bất kỳ ai khác, cả đời không được
nói ra, em nhớ chưa, em mà nói ra, cả hai anh em đều xong đời, em sẽ là
tòng phạm của anh, em biết chưa?
Còn tôi đang mải mê ngắm cảnh
bên đường, lần đầu tiên được ngồi trên phương tiện giao thông đi nhanh
thế này, lần đầu tiên cảm nhận được bầu không khí tự do thế này, chỉ sợ
anh Đinh Đinh đi quá nhanh, tôi sẽ rơi bộp từ trên xe xuống đất, còn
những thứ khác chẳng có gì đáng sợ. Tuy hành trình chỉ dài hơn hai trăm
cây số, nhưng tôi lại thấy như cả quãng đời còn lại của mình sẽ ngồi
trên chiếc xe máy này, anh Đinh Đinh lái xe, tôi dựa sát vào lưng anh,
nơi đi qua đã biết nhưng lại chẳng rõ phía trước ra sao.
Số 10
cắt ngang dòng ký ức của tôi, nói: Tao đã mua một chiếc xe máy được lắm, đầu tiên tao đưa em ấy đi đua xe, rồi chạy thẳng đến bờ biển, tao sẽ xử lý em ấy ở một nơi nào đó gần biển.
Tôi hỏi: Hai người đến bước nào rồi?
Số 10 bảo: Đã hôn nhau rồi, tao đã từng sờ vào ngực em ấy, đang định sờ
soạng xuống dưới thì sống chết em ấy đếch cho sờ. Nhưng ngày mai, em ấy
sẽ là người của tao, sống là người của tao, chết là ma của tao. Hôm nay
ngày bao nhiêu nhỉ, 15 tháng 7, ngày mai tao sẽ cho mày biết kết quả.
Ba giờ chiều ngày 16 tháng 7 mùa hè năm 2006, số 10 và Lưu Nhân Nhân bị
tai nạn giao thông. Lưu Nhân Nhân chết tại chỗ, số 10 được đưa vào bệnh
viện sau ba tiếng đồng hồ cấp cứu thì chết, phát hiện ở hiện trường còn
có một khẩu súng lục, từng là vật chứng trong một vụ án hình sự chưa
điều tra được kết quả. Hầu hết đám thanh niên thị trấn đều mặc quần áo
đen đến dự lễ tang, tôi cũng đến đưa tiễn hai người bạn này. Suốt buổi
lễ tôi chẳng biết mình đang nghĩ gì, lão đại và người phụ nữ của lão đại đã chết rồi, còn tôi là cái gì?
Na Na đang dựa vào cửa kính xe
ngủ say sưa, chỉ còn tôi thức. Cô ấy bảo: Phụ nữ mang thai rất dễ ngủ,
hơn nữa lại hay buồn ngủ. Tôi nhìn thấy một cái chợ bên đường quốc lộ
nên dừng lại mua cho cô ấy một cái gối, trên mặt gối có thêu hình đôi
uyên ương, tôi quay mặt kia cho cô ấy gối, cô ấy liền mở mắt, thoáng
nhìn tôi, còn chưa nói lời cảm ơn, đã lập tức hỏi: Chúng ta còn bao xa
nữa? Tôi đáp: Không xa lắm, tối nay là đến nơi.
Cô ấy bảo: Nhanh vậy.
Sau đó lại vùi vào giấc ngủ.
Tôi nói: Na Na, em còn chưa kể chuyện của em.
Na Na mắt nhắm mắt mở mơ màng, miệng lẩm bẩm: Ngoan nào, đợi mẹ dậy sẽ nói với con.
Mười giây sau, Na Na lại ngẩng đầu lên, vẫy vẫy tay về phía trước, nói: Này, chuyện gì vậy, em buồn ngủ quá rồi, ngủ một lát rồi nói chuyện với anh
sau. Thực ra em đã nói mãi t