Snack's 1967
1988 Tôi Muốn Nói Chuyện Với Thế Giới

1988 Tôi Muốn Nói Chuyện Với Thế Giới

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322753

Bình chọn: 10.00/10/275 lượt.

n tàn nhẫn hơn cả gông cùm, nó khiến bạn bị ám ảnh với nỗi đau âm ỉ dày vò. Đã nếm trải đủ nỗi thống khổ trong cuộc

đời, tôi nhận ra đây lại là một trong những cơn đau sâu kín nhất trong

tim, nó khiến tôi đau tức lồng ngực, không thốt nên lời, cả người co

rúm, ép những giọt nước mắt chảy ra. Đây rõ ràng là một cuộc yêu đương

không bình đẳng, khi những ngón tay bạn lả lướt trên vùng kín của họ, là mong muốn họ được tận hưởng được phút giây hoan lạc, còn họ lại mang

đến cho bạn một nỗi đau rát buốt. Tôi thường thấy những cậu bạn mình đau khổ vì tình, nhưng tôi quả thật không có cách nào cắt nghĩa với họ tình yêu rốt cuộc là gì, bởi tôi cũng đang phải vùng vẫy trong bể trầm luân

này, tự giam mình và đề phòng mọi thứ thường không phải là cách giải

quyết vấn đề. Dẫu vậy mùa hè năm đó tôi vẫn trở về quê. Trong khoảng thời gian ấy, số 10

là thằng duy nhất còn liên lạc với tôi. Thực ra tôi chưa từng coi số 10

bạo ngược này là bạn mình, thế nhưng thật kỳ lạ, tôi luôn cảm thấy nó

như một phần chưa được bộc phát trong cơ thể. Gần như tất cả mọi người

đều đã rời quê hương, trừ số 10. Có lẽ mảnh đất nơi đây là nguồn cơn

mang lại cảm giác an toàn cho số 10. Không chút thấp thỏm lo âu, số 10

đã thống trị thị trấn này và có được một thế lực rộng lớn. Nó cực kì

thông minh, lại không hề lỗ mãng, từ trước đến nay nó chưa từng đặt tên

cho bang phái của mình, khi một thằng đệ đặt tên cho nhóm, số 10 lập tức bảo: Mày ngu như lợn thế, mày muốn tao chết hả, chúng ta chỉ là những

người bạn cùng chung chí hướng, mày có hiểu không? Mùa hè tiếp theo tôi

trở về số 10 lại vì tôi mà tổ chức một bữa đại tiệc thịnh soạn, nó bao

cả một quán tôm hùm, dường như bọn tôi đã ăn sạch cả đám tôm hùm dưới

sông. Số 10 nói: Người này, chính là anh em tốt của tao, khi bọn tao còn nhỏ, nó chính là thánh đấu sĩ, ha ha ha ha ha. Giờ đây, nó vẫn là anh

em của tao, ở cái phố huyện này, nó chính là lão nhị.

Tuy chỉ là

những lời khách khí, nhưng tôi vẫn thấy sự kính cẩn của số 10 sao mà kỳ

lạ đến vậy. Lúc nào tôi cũng muốn bảo số 10, nơi tao đến học không phải

là học viện quân sự, nên chẳng thể giúp mày chế tạo vũ khí đâu, tôi

chẳng thể giúp được gì cho nhóm của nó cả. Nhưng tôi ngay lập tức xóa đi cái ý nghĩ này, trong đêm mùa hè ướt đẫm sương, số 10 lôi ra một khẩu

súng lục, nói: Người anh em, cho mày chơi.

Tôi vội xua tay, hỏi nó: Thật hay giả đấy?

Số 10 bảo: Đương nhiên là thật rồi cha nội, đồ giả mà mang theo bên người để các anh em cười chết tao à.

Tôi nói: Mày lấy ở đâu ra vậy?

Số 10 đáp: Mày không biết à, cái phân xưởng gần trường tiểu học hồi bé ấy, nó vốn là nơi sản xuất súng lục. Chết tiệt, mãi sau này tao mới biết

đấy chứ, mày xem, tao cần loại này, kiểu 64, loại bắn tỉa phát một.

Tôi nhìn một cái, hỏi: Bắn thử chưa?

Số 10 nâng súng lên, bắn một phát đoàng lên trời, tiếng súng nổ còn vọng

lại ba bốn lần trong bầu không gian nhỏ hẹp của thị trấn, tôi ngẩng đầu

lên nhìn, ánh trăng chói mắt qua kẽ lá lay động lúc ẩn lúc hiện. Số 10

vui mừng khôn tả, nhìn tôi nói: Bắn rồi đấy.

Số 10 khoác vai tôi, hai đứa ngồi ở trạm dừng xe buýt, nó bảo: Mẹ nó, cái đám đàn bà. Dạo

gần đây tao đang tán một con bé. À, kể với mày chuyện này trước đã, hai

hôm trước tao có xem một đĩa phim, là phim điện ảnh, kể về một thằng

chuyên giết người, nhưng tao bị lừa, đấy vốn chả phải thể loại hành

động, bắn nhau gì, phim đấy hôi thối bỏ mẹ, xem phát buồn ngủ, nhưng tao cứ nghĩ, nếu không xem tiếp, tao sẽ thấy có lỗi với khoảng thời gian

lãng phí vừa rồi, nên cố xem cho hết trong hơn ba tiếng đồng hồ, kết quả là buồn rũ người. Nhưng trong phim ấy tao học được một câu tán gái, tao liền gửi câu thoại ấy cho cô em tao đang tán tỉnh: Anh cũng giống như

thế giới này, không bao giờ thay đổi, hãy thích ứng với thế giới này đi, ha ha ha ha ha.

Tôi nói: Ừm, nghe cũng văn vẻ, tán tỉnh mấy đứa con gái thích ca hát, viết lách được đấy.

Số 10 bảo: Không ngờ em ý gửi lại cho tao một tin, mày đoán xem cô ấy nhắn gì?

Tôi bảo: Cô ấy nói vâng à.

Số 10 bảo: Không phải. Với đám con gái mọi khi thì tao cứ phải bảo sao nghe vậy, còn cô em này có cá tính phết.

Tôi nói: Ha ha, tức là cô ấy từ chối mày rồi hả, có phải cô ấy bảo, anh quá bá đạo, còn em chỉ thích được âm thầm quan tâm chiều chuộng.

Số 10 nói: Đại ý thế, nhưng mày đoán xem, em ấy trả lời tin nhắn của tao thế nào?

Tôi đáp: Cô ấy… không trả lời à?

Số 10 bảo: Cũng không phải, em ấy gửi lại đúng tin nhắn mà tao đã gửi.

Tôi phá lên cười. Số 10 mặt mày ủ dột nói: Tao muốn cưỡng hiếp nó, khi sự đã rồi nó sẽ thuộc về tao.

Tôi liền kích nó: Vậy trước tiên mày cần sửa soạn phòng ốc tươm tất, chuốc

say bí tỉ người ta. Số 10 bảo: Không cần, khắp gầm trời này đâu chả là

giường.

Tôi đã hoàn toàn bị thuyết phục. Số 10 trước mặt tôi lúc

này không còn là số 10 của trước đây nữa. Số 10 trước kia chỉ biết ức

hiếp đám bạn xung quanh, tôi cũng từng chịu đựng vô số lần, còn hiện giờ nó đã hiểu được yêu hận tình thù một cách thỏa đáng. Tôi thường nghĩ,

tại sao những người thông minh, thù và hận có thể