
nh đến thành
phố khác, cô ấy là con gái nên gia đình bắt phải học gần nhà, cô ấy nói, chẳng còn cách nào, bố mẹ cô ấy bôn ba vất vả nhiều rồi, bây giờ chỉ
muốn con gái quẩn quanh trong mấy bức tường. Em có hiểu không Na Na, thế nghĩa là ổn định đấy. Sau đó anh đi còn Lưu Nhân Nhân ở lại. Quả là anh chậm chạp thật, Lưu Nhân Nhân và anh hoàn toàn không giống nhau, với
anh cô ấy là tình yêu đầu tiên, còn cô ấy trước có qua lại với một nam
sinh trường ngoài, nhưng sau đó bị người ta đá, nên trong tình yêu cô ấy luôn có cảm giác đề phòng, cô ấy nói không thể để anh dễ dàng có được
cô ấy như thế. Câu nói này phần nào đã bộc lộ những thiệt thòi cô ấy đã
phải chịu trong mối tình trước. Đương nhiên anh cũng thấy không thoải
mái, nhưng biết mình chưa tán đổ được hoàn toàn, nên anh không quá bận
tâm. Cô ấy chỉ để anh nắm tay, lại còn phải nắm thế này, không được nắm
thế kia, qua đây Na Na, anh làm thử cho em xem…
Na Na đưa tay ra, tôi xòe rộng bàn tay mình và đan vào các ngón tay của cô ấy rồi nắm
chặt, tôi nói: Nắm tay thế này là không được.
Na Na không hiểu liền hỏi tôi: Tại sao?
Tôi nói: Anh không biết.
Na Na bảo: Có vẻ giống bọn em đấy, có vài người luôn đặt ra cho bản thân những quy tắc rất kỳ lạ.
Tôi nói: Cô ấy nghĩ nếu nắm tay như thế hai bên sẽ nảy sinh những cảm xúc khăng khít, gắn bó.
Na Na nói: Ờ, khả năng cô ấy sợ những ngón tay của anh làm gì đó với các ngón tay của cô ấy.
Tôi đáp: Cũng chẳng biết được. Dù sao anh cũng luôn phải cẩn thận từng tí
một, anh yêu cô ấy, đến mức không giữ lại chút gì cho riêng mình. Yêu
một cách đắm say ngu muội, dốc hết cả tâm can.
Na Na nói: Ồ, thế cậu bé của anh có được lôi ra không?
Tôi nói: Vẫn chưa đến bước ấy.
Na Na cười một cách sảng khoái: Ha ha ha ha.
Tôi nói: Nhưng anh cũng chẳng biết, lúc đó anh vẫn chưa hiểu gì về phụ nữ cả, anh cứ nghĩ rằng đó là giữ gìn tình cảm.
Na Na bảo: Ừm, sau đó thì sao, anh đi rồi chuyện tình cảm cũng qua đi phải không?
Tôi nói: Anh đi học xa cảm thấy đau khổ vô cùng, đôi thi còn nghĩ chẳng
thèm học hành gì nữa, cứ thế về quê mà buôn bán sống cho qua ngày đoạn
tháng, chí ít còn duy trì được tình cảm.
Na Na nói: Ừm, lẽ thường thôi mà, đa phần những kẻ lần đầu biết yêu đều điên cuồng như thế.
Tôi nói: Em không hiểu cảm giác của anh đâu, để tìm được người con gái ấy
anh đã mất biết bao nhiêu công sức và thời gian, trong lòng anh, cô ấy
không chỉ đơn thuần là một cô gái.
Na Na hỏi lại: Vậy thì là cái gì?
Tôi nói: Là một biểu tượng.
Na Na nói: Nghiêm trọng vậy.
Tôi đáp: Ừ, rất quan trọng.
Na Na hỏi tôi tiếp: Sau này thì sao?
Tôi nói: Sau này, anh vẫn đi học xa nhà, vậy là đến cái biệt danh Phản Cách Mạng của anh cũng không còn nữa, thực ra anh cũng thích cái biệt hiệu
này, bởi nó là của Lưu Nhân Nhân đặt cho. Lưu Nhân Nhân nói gì, anh sẽ
nói cái đó, khi đó anh còn hoàn toàn không biết tính cách của mình như
thế nào nữa, mỗi khi ở bên cô ấy anh đều trở nên rối bời. Lưu Nhân Nhân
bảo anh: Anh biết không, anh rất giống một người em trai của em, nhưng
em lại cần một người anh trai.
Na Na cười khẩy một cái: Ha.
Tôi bảo: Sau lần ấy, mỗi khi gặp và yêu ai anh đều phải diễn, nhưng lại
thấy rằng bạn diễn của mình không giống nhau, diễn một người anh trai
thì cô bạn gái nói: Anh biết không, anh quá già dặn, em thích anh giống
như một đứa em trai cơ, ở bên nhau phải luôn thấy thoải mái vui vẻ. Khi
gặp người tiếp theo, anh diễn em trai, kết quả lại diễn hơi quá, thế
quái nào lại diễn thành con trai cô ấy, cô ấy lại nói: Anh biết không,
anh giống như con trai của em vậy, đừng giả bộ đáng yêu, đừng nói như
thế nữa, anh khiến em không tìm được cảm giác an toàn, em thích được
chăm sóc, thích một người giống bố mình, thế là đến cô tiếp theo, anh đã cố gắng trở thành một ông bố tốt, kết quả lại nhận được một câu: Em
không thích tính cách của đàn ông trung niên, nhưng cũng chẳng ưa mấy
chàng trai trẻ nhí nhố, em muốn một người giống như anh trai của em ấy.
Anh đầu hàng rồi, em xem mấy cô nàng đó lúc muốn anh trai, lúc muốn em
trai, lúc lại muốn một ông bố, còn anh thật ra vẫn cứ giả làm Tôn Tử,
các cô ấy thích bố hay anh em trai như thế, thì tốt nhất lấy luôn người
nhà mình cho xong.
Na Na bảo: Chuyện này cũng là do anh, không thể nghĩ như thế được. Anh có thể là chính mình.
Đến lượt tôi nhếch miệng cười khẩy, nói: Là chính mình ư, một từ thật quê
mùa, muốn sinh tồn phải biết quan sát sắc mặt của người khác, dựa vào
những hỉ nộ ái ố đó mà diễn theo.
Na Na nói: Vậy thì anh là một
diễn viên tồi, không biết cách phối hợp với bạn diễn của mình, về phương diện này anh phải học hỏi kinh nghiệm của em nhiều, sau này em sẽ dạy
anh từng tí một, rất có ích, đảm bảo anh không bao giờ diễn sai vai nào.
Tôi nói: Sau này, anh cũng chẳng diễn nữa, nhưng anh không hiểu nổi rốt
cuộc mình là ai, anh bắt đầu có cảm giác đề phòng từ khi đến với Mạnh
Mạnh. Anh không còn đào bới hết cả tim gan ra mà yêu nữa, vậy mà sao vẫn đắm chìm trong men say, khi bình rượu của người ta còn chưa kịp mở.
Na Na phá lên cười rồi