
ng dưới cột đèn bên đường, người đàn ông mặc đồng phục của công ty vận
chuyển hàng hóa ngồi trong buồng lái hút thuốc, tay cầm ly cà phê buông
thõng ngoài cửa xe, dùng mép ly hơi gõ gõ vào cửa xe giống như đang chìm trong tiết tấu của một ca khúc đang thịnh hành nào đó, hai chiếc xe hơi sẫm màu chia nhau từ hai đầu đường lặng lẽ chạy về phía khu dân cư bọn
họ ở, tựa như hai con bọ cánh cứng xấu xí nhưng di chuyển rất nhanh dưới màn trời u ám.
Arthur nhìn chằm chằm hai chiếc xe hơi dừng lại, cơ bắp toàn thân đột nhiên
căng chặt, bất ngờ chạy về phía chiếc Pika kia, túm cổ áo lái xe đang
hút thuốc, một phen xách anh ta từ cửa sổ xe ra ngoài. Arthur mở cửa xe, đẩy Đường Mật vào buồng lái, đồng thời chính anh cũng ngồi lên xe.
"Lái xe, hai chiếc xe hơi kia là người của nước A!" Anh nói ngắn gọn mà nhanh chóng.
Đường Mật lập tức khởi động xe, kéo cần số, giẫm mạnh chân ga, hai chiếc xe
hơi kia còn chưa kịp dừng lại, Pika của bọn họ đã đụng mạnh vào chiếc xe hơi phía sau, sau đó lại đột nhiên xông về phía chiếc xe còn lại phía
trước.
So với Pika hung hãn như quái thú thì chiếc xe hơi mảnh mai đẹp đẽ kia chỉ như một con cừu, chiếc xe hơi phía trước không dám cứng đối cứng, vội
vàng tránh vào ven đường, "ầm" một cái đâm vào cổng sắt của cửa hàng ven đường, phía sau cổng sắt bị đâm lõm lập tức phát ra tiếng còi báo động
"u u".
"Chạy về hướng cửa cảng bến tàu thứ hai chiếc thuyền đánh cá thứ tư!" Arthur
vừa nói vừa giơ súng bắn về phía sau lưng, hai chiếc xe kia đã thoát
khỏi sự hoảng loạn lúc trước, bắt đầu khởi động xe một lần nữa, kéo theo khung bảo vệ xe bị va chạm đến lệch lạc cùng đầu xe lõm xuống mà đuổi
theo bọn họ.
Đường Mật gần như giẫm đến đầu tận cùng của chân ga, tay chân giống như máy
móc mất cảm giác mà điều khiển xe. Gió bắc vù vù vụt qua gò má cùng bên
tai, lạnh đến tột độ nhưng lại mang theo đau nhức nóng rát, cảnh vật như bị một sức lực rất lớn không ngừng kéo bay về phía sau, trong đầu trống rỗng, không c sợ hãi, hoảng hốt hay bất cứ ý nghĩ dư thừa nào, ngoại
trừ chạy trối chết vẫn là chạy trối chết, bất kể thế nào cũng nhất định
phải kịp lao đến con đường sống trước khi bước chân tử thần đuổi đến.
Tiếng đạn vẫn đang liên tục vang lên, đột nhiên, Arthur ở bên cạnh nhào người về phía trước, mùi khói thuốc súng lan tràn trong buồng xe. Đường Mật
dùng khoét mắt quét qua thì nhìn thấy Arthur đang cắn răng vòng tay ra
sau vai lấy đầu đạn từ trong bả vai ra, trong vết thương đầm đìa máu
tươi lộ ra thịt màu trắng hồng cùng gân xanh. Anh âm thầm thở gấp một
tiếng, sau đó ném đầu đạn xuống dưới chân. Nhưng mà cái ném ấy như ném
vào trong tim Đường Mật, tiếp đó không tiếng động nổ tung, bắn ra vô số
mảnh vụn.
"Anh không sao, tiếp tục lái xe, sắp tới bến tàu thứ hai rồi!" Arthur cúi
đầu thở gấp, thân hình cao lớn cuộn lại như con dã thú sắp chết, nhưng
giọng nói lại tỉnh táo dị thường.
Đường Mật đã nhìn thấy tấm biển màu lam ghi bến tàu thứ hai, cực nhanh đánh
tay lái, trên môi lan tràn từng hồi tê dại cùng máu tanh, cô biết mình
đã cắn rách môi rồi. Còn người Arthur thì căng chặt, nâng cánh tay nổ
súng về phía sau, tiếng súng càng kịch liệt thì máu tươi từ vai anh chảy xuống càng nhiều, nhiễm đỏ hơn nửa người.
Tiếng kính vỡ từ phía sau truyền đến, đạn của đối phương đã phá nát cửa sổ
sau, xuyên qua cửa sổ phía trước, cả tấm kính chắn gió do ảnh hưởng của
đạn mà nứt ra vô số vệt trắng, sau đó một vật thể hình bầu dục kêu "tít
tít" rơi vào dưới thảm ghế lái.
"Lựu đạn!" Đường Mật trừng mắt nhìn vật thể màu đen đang bốc lên khói trắng kia sợ hãi kêu.
"Nhảy khỏi xe!" Giọng nói Arthur lập tức truyền đến.
Đường Mật gần như là dùng bả vai để phá cửa xe mà bay vọt ra bên ngoài, cả
tầm nhìn đều bị đảo lộn, từ bả vai và đùi truyền đến đau nhức như lửa
cháy, thân thể lăn lộn trên mặt đất xi-măng, bên tai truyền đến tiếng nổ lớn, vụ nổ mãnh liệt chấn động khiến tim phổi cô gần như muốn nhảy ra
khỏi cổ họng.
Không biết qua bao lâu, có lẽ vài phút, cũng có lẽ chỉ vài giây, tối tăm
trước mắt Đường Mật dần rút đi, ánh sáng rọi vào trong mắt, nhưng ngực
lại càng không ngừng cuồn cuộn lên như muốn nôn ra vật gì đó thì mới có
thể thoải mái được. Không nhìn rõ bất cứ thứ gì, trong một mảnh ánh sáng mờ ảo nghe thấy mấy tiếng súng vang lên cùng âm thanh vật nặng lăn đến. Đột nhiên, một cái cánh tay dìu cô đứng dậy, khuôn mặt lo lắng của
Arthur không ngừng phóng đại trước mắt. "Không sao chứ?" Giọng nói của
anh giống như từ nơi rất xa truyền đến. Cô muốn mở miệng, nhưng trong cổ họng bị ép chặt, chỉ có thể ngẩn ngơ lắc đầu. "Còn đi được không?" Anh
hỏi. Cô gật đầu, bước chân có chút không thực, bước trên mặt đường nhựa
lạnh như băng lại tựa như đi trên kẹo đường mềm mại.
"Vậy nhanh chóng chạy lên thuyền đánh cá thôi, con thuyền đi Canada đã nhổ
neo rồi!" Arthur dìu Đường Mật, gần như là nửa kéo nửa lôi chạy tới bến
tàu sát biên giới.
Đường Mật vẫn chuyển động tầm mắt không yên nhìn hai chiếc xe bị lật cùng máu chảy như rót từ vai xuống lưng của Arthur, cô không biết mìn