XtGem Forum catalog
35 Milimet Yêu

35 Milimet Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323280

Bình chọn: 7.00/10/328 lượt.

, chỉ

có thể giữ chặt lấy mép thuyền, một cơn sóng ập xuống, khoang mũi và

miệng ngập đầy nước biển mặn chát, vào lúc tầm mắt đang mơ hồ, cô nhìn

thấy một chiếc du thuyền màu trắng đang theo phía sau thuyền đánh cá,

trên du thuyền có một người áo đen đang giơ một vật thể màu xám đen nhắm thẳng vào đuôi thuyền, tựa như tử thần đang giơ lưỡi hái trong tay vậy.

"Đợt sóng kế tiếp ập tới chúng ta sẽ vọt lên mũi thuyền!" Tiếng hét của Arthur truyền đến.

Lúc này, mũi thuyền bỗng nhiên trầm xuống, Đường Mật bị Arthur kéo cả người thuận thế nhào về phía trước, với cỗ xung lực khổng lồ ấy bọn họ bị hất đến một phần ba phía trước của thân thuyền, nhưng mũi thuyền lập tức

lại nâng lên, dưới tác động của sóng lớn đã cách mặt nước một khoảng.

Đường Mật còn chưa kịp bắt lấy bất cứ vật gì thì người đã bị hất ra bên

ngoài, đột nhiên từ cánh tay truyền đến đau nhức, chiều hướng bị rơi

xuống bỗng ngừng lại. Ngẩng đầu nhìn, thì ra là Arthur đang một tay kéo

lấy dây thừng ở mũi thuyền, một tay kéo mạnh cổ tay cô.

"Nắm chặt anh!" Arthur cúi đầu hô to với cô.

Đường Mật nắm chặt cánh tay anh, một chất lỏng tanh mặn nóng ấm từ tay anh

trượt xuống lòng bàn tay cô, là máu! Cô mở to mắt, nhìn thấy trên vai

anh chảy ra một mảng máu lớn, thấm ướt áo khoác, từng giọt đang rơi

xuống mặt cô. Miệng vết thương của anh bị nứt ra rồi, nhất định là vừa

nãy lúc kéo cô đã làm rách chỗ thịt vốn đã vô cùng yếu ớt.

Còn chưa kịp phát ra bất cứ âm thanh gì thì một lực va đập còn mạnh hơn từ

phía sau truyền đến, kèm theo sóng biển cùng tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, cả đuôi thuyền vỡ vụn ra, ánh sáng chói mắt cùng sương mù như muốn

thôn tính cả mặt biển. Viên đạn xuyên thép thứ hai phát ra từ chiếc du

thuyền phía sau, tạo một cú đánh cuối cùng cũng là trí mạng với chiếc

thuyền đánh cá đã sớm nguy cấp. Cả chiếc thuyền vì phần đuôi bị một

lượng nước lớn tràn vào nên mũi thuyền bị nâng lên cao, nghiêng về phía

sau rồi từ từ chìm vào trong nước.

Trong chấn động mãnh liệt, Đường Mật cảm thấy ngón tay Arthur nắm lấy mình

đột nhiên run rẩy một chút, cơ thể của cô lập tức bị trượt xuống, nhưng

vào trước lúc bị tuột khỏi lòng bàn tay anh thì lại được anh nắm chặt

ngón tay lại. Đường Mật nâng mắt, thấy sắc mặt Arthur trắng bệch như tờ

giấy, mồ hôi lạnh từ trán đổ ra, không ngừng theo đuôi lông mày chảy

xuống, vẻ đau đớn tràn ngập cả khuôn mặt.

Bả vai bị thương của anh đã không chịu nổi sức nặng của thể trọng cô nữa,

nếu còn tiếp tục thế này thì cả hai người đều sẽ bị kéo xuống nước lạnh

như băng, có lẽ sẽ may mắn sống sót được, cũng có lẽ sẽ vĩnh viễn bặt vô âm tín dưới đáy biển này.

Đường Mật biết rõ với tình trạng mất máu trầm trọng này của Arthur sẽ không

cầm cự được bao lâu trong nước biển rét lạnh, giữ một phần thể lực cuối

cùng là chuyện quan trọng nhất với anh lúc này. Cô không thể trở thành

gánh nặng của anh, không thể trở thành chất độc hại chết anh như lời Y

Tắc đã nói, tối thiểu là trong phạm vi cô có thể khống chế.

"Buông tay, Arthur!" Đường Mật hô to, buông lỏng ngón tay ra.

"Không! Nhất thiết đừng buông tay!" Arthur cắn răng hét trở lại, liều mạng kéo lấy bàn tay cô.

Bọn họ cứ lôi kéo như vậy, vận mệnh treo ở nơi những ngón tay giao nhau.

Trong sóng biển cùng ánh lửa thấp thoáng, bóng dáng hai người như hai

con bướm bị thương, mang theo cái cánh không nguyên vẹn ra sức muốn bay, rồi lại không ngừng bị dầu sôi lửa bỏng hung mãnh ập vào, trong tươi

đẹp thê lương vẫn còn mang theo ý chí phấn đấu quên mình. Chỉ cần anh ấy (cô ấy) có thể sống tiếp, là âm thanh chung của hai người, thông qua

ngón tay tương liên truyền đến trái tim lẫn nhau, hóa thành ngâm xướng

cuối cùng trong trời đêm, hòa với sóng lớn mãnh liệt nhấp nhô trầm bổng

lan tràn cả mặt biển đang thịnh nộ. Thế nhưng, sóng gió vô tình cũng

không vì vậy mà ngừng nghỉ, tình cảm nhỏ bé của loài người dưới uy lực

của tự nhiên vẫn bé nhỏ đến nực cười.

Trong lúc Đường Mật gần như tuyệt vọng, trên đỉnh đầu bỗng truyền đến tiếng

ồn rất lớn của cánh quạt, một sợi dây thừng đột nhiên thõng xuống trước

mặt hai người.

"Arthur, Đường, nắm lấy dây thừng!"

Ngẩng đầu nhìn thì thấy một chiếc máy bay trực thăng đang xoay quanh bên trên bọn họ, có người từ trong cabin thò người ra, hô to với bọn họ, mơ hồ

có thể nhận ra hình dáng đó là Simon.

"Mau nắm lấy dây thừng!" Cánh tay Arthur đột nhiên dùng sức vung lên, Đường

Mật mượn sức của anh kéo dây thừng cứu hộ đang buông xuống, sau đó ra

sức leo lên trên.

Đồng thời, dây thừng cũng không ngừng được kéo lên, nhưng gió biển mãnh liệt thổi nó lung la lung lay, cơ thể Đường Mật treo trên dây thừng đong đưa hệt như con diều trong cuồng phong. Cô áp chế sợ hãi, lo lắng nhìn

xuống phía dưới, thật may, Arthur ở dưới cuối cùng cũng nắm chặt dây

thừng, đang ngẩng đầu mỉm cười với cô. Nụ cười của anh trong suốt sáng

chói, làm cho cô nhớ tới bầu trời sao trên ban công khách sạn nước Z,

nhớ tới ánh mặt trời xán lạn trong giáo đường nhỏ cùng ánh nắng dưới bầu trời xanh của trấn nhỏ Địa Trung Hải. "Cho tôi 35 millimet