
cô nên vội vàng đi tới
đó. Tối hôm qua chú cháu bị sốt cao, bây giờ vẫn chưa hết sốt." Cận Thụy quan sát tình hình, nói với vẻ rất cẩn trọng.
Diệp Mộc cười khẩy, quay người định đi ra, liền bị Cận Thụy kéo lại:
"Cô ở lại đây đi! Cháu vừa gọi điện cho chú, chú đang trên đường về."
Cận Thụy kéo cánh tay Diệp Mộc. "Cô đừng đi, có việc gì đợi chú về, nói ở đây sẽ tốt hơn." Cô bé ngập ngừng một lát, những câu sau đó cố kìm lại
không nói ra.
Lê Cận Thần rất nhanh chóng về đến nơi, người cùng về đó là bà chủ của Lê gia mà khi nãy bị Diệp Mộc cho leo cây.
Lê Cận Thần từ ngoài cửa lao vào, đến giày cũng không thèm thay, vội
vã thấp giọng hỏi Cận Thụy vừa bước ra: "Mộc Mộc đâu?" Cận Thụy nhìn bà
Lê đằng sau anh, hờ hững trả lời Diệp Mộc đang trong phòng khách, sau đó ngoan ngoãn mang cho Lê Cận Thần một đôi dép lê, rồi quay người chạy về phòng.
Lê Cận Thần bước rất nhanh đến phòng khách, từ xa đã nhìn thấy Diệp
Mộc vốn ngồi trên sofa đã đứng dậy, bước chân từ từ chậm lại, anh lắc
lắc đầu nhìn vẻ mặt xám xịt như sắp ăn thịt người của Diệp Mộc, khẽ hít
thở lấy hơi.
Bà Lê có khuôn mặt thánh thiện bước theo sau, nhìn thấy con trai và
người con gái mà con trai mình yêu thương đang nhìn nhau chằm chằm, nhỏ
giọng niệm Phật, rồi nói: "Hai đứa con ngồi xuống, bình tĩnh nói chuyện
với nhau. Người trẻ, cho dù không có duyên vợ chồng thì coi như hai
người bạn gặp nhau cũng được. Hai đứa... nói chuyện đi. Mẹ lên trên
gác."
Diệp Mộc rất có thiện cảm với bà Lê, đợi cho bóng bà đã đi khuất sau
những bậc cầu thang, mới mở miệng hỏi Lê Cận Thần: "Anh đừng giải thích! Tôi chỉ hỏi một câu, anh tiếp cận tôi... là vì Tần Tang và tập đoàn
Lương Thị sau lưng chị ấy phải không?"
Lê Cận Thần im lặng, đầu cúi thấp. Anh không nói gì. Với người con
gái mà anh đã thực tâm muốn lợi dụng nhưng cũng thật lòng yêu thương
này, chẳng lời lẽ nào có thể diễn tả nổi sự tội lỗi, tiếc nuối không nỡ
rời xa của anh.
Lòng Diệp Mộc chùng xuống, chờ anh trả lời. Đợi đến khi anh ngẩng
lên, cô nhìn thấy trong đôi mắt đen đã từng nhìn cô đầy yêu thương kia
lúc này toàn là sự đau khổ. Anh khẽ gật gật đầu. Diệp Mộc cười lạnh
lùng, quay mặt đi không thèm nhìn anh, rời khỏi đó.
Khi nhận được điện thoại của Tần Tống, Dung Nham đang ngồi trong quán bar uống rượu cùng Trần Ngộ Bạch. Anh muốn đi, nhưng Trần Ngộ Bạch
không cho.
"Hay là chú cùng về với anh, chỗ con trai của Đổng gia thành tây,
Tiểu Lục cũng ở đó, chắc là chơi sẽ vui đây." Dung Nham kéo anh ta. Tần
Tống nói một mình Diệp Mộc tới đó, Tiểu Đổng đang giở trò với cô.
Trần Ngộ Bạch nghe đến chữ "chơi" liền cảm thấy phiền phức, đẩy gọng kính rồi quay đi.
Phục vụ quầy rượu nhìn thấy tam thiếu gia mặt lạnh như tiền lần đầu
tiên nổi nóng, sợ quá liền lùi xa khỏi chỗ đó. Trần Ngộ Bạch bực bội
uống hết gần nửa cốc rượu mạnh, thở một hơi dài thượt.
Dung Nham cảm thấy anh ta đã uống hơi say, vỗ vỗ vào vai nói: "Tiểu
Tam, đừng uống nữa. Người toàn mùi rượu thế này, Tiểu Ly càng giận đấy." Trần Ngộ Bạch cười khẩy, nhưng cánh tay đang giơ ra với chai rượu liền
thu về.
"Phiền chết đi được..." Trần Ngộ Bạch khẽ thở dài. Rất ít khi anh bộc lộ cảm xúc một cách trực tiếp như thế này do đám báo chí khui ra, An
Tiểu Ly biết được một thời gian qua lại giữa anh và nữ hoàng tiệc tùng
nên làm một trận rùm beng. Cô đang bụng mang dạ chửa, đến một câu nói
đối lại Trần Ngộ Bạch cũng không, nhìn thấy cô vừa khóc vừa la, anh vừa
thương vừa tức tối.
Dung Nham cười: "Bảo Bảo nhà chú luôn nói IQ của con bé còn chưa bằng phần lẻ của bố nó. Tôi thấy chú có ưu thế lớn như vậy, sao vẫn cứ bị
Tiểu Ly giày vò đến mức này cơ chứ?"
Trần Ngộ Bạch bước vào trong quầy, lấy nước uống, rồi trở lại bộ dạng lạnh lùng của tam thiếu gia Lương Thị, từ tốn nói với Dung Nham: "Đợi
đến khi anh thực sự yêu rồi anh sẽ biết, việc này và IQ chẳng có nửa gam liên hệ nào. Nếu như đã chắc chắn đó là cô ấy, thì cho dù cô ấy có ngốc nghếch như heo anh cũng sẽ thích thôi."
Dung Nham khựng lại, bất ngờ nhớ đến dáng vẻ Diệp Mộc lúc co người
lại giống như một chú heo con cuộn tròn nằm ngủ trên sofa, anh bất giác
bật cười. Trần Ngộ Bạch cảnh giác ngẩng lên nhìn anh, thần sắc không
đổi, môi khẽ cong xuống.
Tối nay, Diệp Mộc gặp chút rắc rối. Buổi chiều Đổng thiếu gia gọi
điện thoại tới mời, cô đã từ chối hai lần, đến lần thứ ba người ta nói
cho dù Trương Lâm và Cylin không tới, Diệp Mộc cũng phải đại diện đến
tham gia. Đã nói đến mức này, Diệp Mộc cũng chẳng có lý do gì để từ
chối, đành lấy hết dũng khí đi dự tiệc.
Đổng thiếu gia tỏ ra rất quan tâm tới cô, chào hỏi một lúc rồi đích
thân đưa cô đi xung quanh, tám, chín cậu thanh niên khôi ngô, tuấn tú
được gọi tới, chơi trò "thất bát cửu". Một chiếc cốc uống bia được đặt
giữa bàn, người chơi sẽ lắc viên xúc xắc, nếu con số lắc ra là bảy thì
sẽ đổ đầy rượu vào cốc, tiếp tục lắc. Ra số tám sẽ uống hết nửa cốc, sau đó lại lắc tiếp. Nếu vào số chín sẽ uống hết một cốc, rồi tiếp tục lắc
xúc xắc. Cho đến khi con số lắc ra không phải ba con số trên, xúc xắc sẽ được trao l