Teya Salat
Ai Sẽ Ôm Em Khi Thấy Em Buồn

Ai Sẽ Ôm Em Khi Thấy Em Buồn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325265

Bình chọn: 8.00/10/526 lượt.



biết hay không biết, vợ chồng với nhau trong phòng nhủ, mọi người đều

biết hết, nhưng điều đó không có nghĩa là vợ chồng có thể trình diễn

chuyện trong phòng ngủ trước công chúng.

Có điều cảm giác của anh hôm nay có hơi khác biệt, anh rất cảm kích Tiểu Băng đã thân mật với

anh như thế, tựa như đã xác nhận vị thế của anh dưới mái nhà này, bởi vì điều đó nói lên rằng Tiểu Băng không sợ Tiểu Lục nhìn thấy quan hệ tốt

đẹp của hai người họ, cũng nói lên rằng Tiểu Băng không còn chút lưu

luyến nào đối với Tiểu Lục, vậy chẳng phải chính là khẳng định và củng

cố vị thế của anh trong trái tim Tiểu Băng hay sao?

Ăn cơm xong,

Tiểu Băng gọt một đĩa hoa quả, còn chưa bưng lên, Tiểu Lục đã xin phép

ra về. Cả nhà đều nhiệt tình giữ lại nhưng không được, mẹ vợ nói với Đàm Duy: “Tiểu Lục hôm nay đi giày da nên có chút bất tiện, con lấy xe đạp

của ba chở cậu ấy ra ngoài gọi xe nhé. Con gọi cho cậu ấy chiếc taxi…”

Mẹ vợ vừa nói vừa rút tiền ra.

Đàm Duy hoang mang từ chối: “Con

có tiền mà…” Anh lấy chìa khóa xe đạp của ba vợ, dắt xe ra. Hai người ra đến phía ngoài, anh đinhk lên xe đạp đi nhưng Tiểu Lục nói: “Thôi khỏi, chẳng mấy bước chân, đi bộ đi, tôi muốn hút điếu thuốc, anh cũng làm

một điếu chứ?”

Anh thất Tiểu Lục cầm một bao thuốc mời liền nhận

lấy một điếu. Anh biết hút thuốc, học được lúc học đại học bạn cũng

phòng đều hút, nam sinh trên lớp đều hút, ai không biết hút tự nhiên

thành kẻ quái dị, nhưng anh không nghiền. Sau khi yêu Tiểu Băng, anh gần như cũng bỏ hút rồi, bởi vì Tạ Di Hồng nói với anh rằng: “Tiểu Băng

không thích đàn ông hút thuốc nên lúc tôi giới thiệu cậu với Tiểu Băng

nói là cậu không hút, câu đừng có dể lộ ra là bà mối tôi miệng lưỡi lươn lẹo đấy.”

Kể từ lúc đó anh không hút thuốc nữa, chỉ đến Tết mới

phá lệ một chút, vì đó là phong tục của thành phố A, lúc đón năm mới đàn ông hút thuốc hay không hút thuốc lá đều mang theo một bao thuốc để mời người khác, đây gọi là “chia thuốc”, vậy nên anh cũng mang theo bao

thuốc lá để chia cho mọi người. người khác chia thuốc cho anh, anh không nhận thì không hay lắm, đành nhận lấy, có lúc cũng hút một, hai điếu,

chủ yếu là nhìn sắc mặt Tiểu Băng mà hành sự.

Nếu Tiểu Băng không chau mày, anh sẽ hút hết một điếu, không có ngoại lệ. nếu Tiểu Băng tỏ

ra không vui, ngay cả một điếu anh cũng không hút. Có điều nhưng lúc như thế Tiểu Băng thường không can thiệp để giữ thể diện cho anh, chỉ sau

khi về đến nhà, nếu anh có hút thuốc, Tiểu Băng sẽ không hôn anh, nhất

định đợi anh súc miệng rồi mới dám hôn, vậy tức là không tán thành

chuyện anh hút thuốc rồi.

Tiểu Lục bật lửa châm thuốc cho hai

người rồi rít mạnh mấy hơi ra chiều rất khoan khoái, sau đó cất tiếng

hỏi: “Tiểu Băng không cho anh hút thuốc sao?”

“Cũng không hẳn là không cho, chỉ là không thích.”

“Xem ra anh rất sợ vợ, cô ấy không thích thì anh thật sự không hút?”

“Tôi vốn không nghiện, nếu cô ấy đã không thích thì tôi hút làm cái gì?”

“Thế thì anh giỏi thật, tôi lại không làm nổi.” Tiểu Lục chỉ chỉ một gốc cây to đằng trước, nói: “Chúng ta đến đó đứng hút, tay cầm thuốc mà ngồi xe thì không hay lắm.”

Hai người đi tới chỗ gốc cây, Đàm Duy vẫn

giữ xe, muốn đợi Tiểu Lục hút xong điếu thuốc thì lên xe luôn. Nhưng

Tiểu Lục hút mãi mới hết một điếu, lại rút thêm điếu nữa, Đàm Duy không

kìm được bật cười, nói: “Xem ra anh nghiện thuốc không nhẹ.”

“Niềm vui duy nhất của đời người…” Tiểu Lục lim dim mắt, rít vài hơi. “Có thể đây là lý do Tiểu Băng chia tay với tôi, ít nhất là một trong số những

lý do.”

Đàm Duy muốn nói: “Không phải vì anh xuất ngoại nên mới

chia tay sao”, nhưng lời ra đến miệng lại biến thành: “Thuốc lá ở nước

ngoài có đắt không?”

“Thực ra cũng không đắt, Marlboro chẳng hạn, hơn hai mươi tệ một carlton, so với thu nhập bên ấy thì rất rẻ. Nhưng

trong rất nhiều building họ không cho phép hút thuốc, rất phiền phức,

trời đông giá lạnh nhưng vẫn phải chạy ra ngoài hút. Có khi mấy tiết học liền một lúc, không có cơ hội ra ngoài, thèm đến chết người. Mới nãy ở

nhà hai người, tí nữa thì nhìn đến phát điên.”

Anh nghe được mấy

chữ “nhà hai người” của Tiểu Lục thì mặt mày liền rạng rỡ, nếu Tiểu Lục

nói là “nhà Tiểu Băng” có khi còn không đạt được hiệu quả như vậy.

Chỉ bằng chuyện hút thuốc và ba tiếng “nhà hai người” đã khiến khoảng cách

giữa anh với Tiểu Lục được kéo gần lại rất nhiều, hơn nữa, không biết là bản thân anh đã nghe quen rồi hay là Tiểu Lục đã bị “nội địa hóa” mà

thứ tiếng Anh tạp nham khi hình như ít hẳn đi, anh cũng không còn thấy

quá phản cảm trước sự học đòi sính ngoại của Tiểu Lục nữa. Anh nói:

“Thực ra mới nãy anh ở nhà chúng tôi hoàn toàn có thể hút thuốc, trong

nước không nghiêm khắc vậy đâu.”

“Thôi thôi, biết rõ là Tiểu Băng ghét khói thuốc, tô chạy tới trước mặt cô ấy hút thuốc gợi hứng mắng

của cô ấy thì tính sao? Nghĩ cách chuồn sớm thì hơn…” Tiểu Lục hít một

hơi dài, đột nhiên thốt lên: “Phụ nữ liệu có phải… hơi vô lý không? Chỉ

vì mỗi chuyện hút hay không hút mà bọn họ có thể quyết định chuyện yêu

hay không yêu chúng ta.”