
t, nhầm lẫn kết quả, hoặc là cơ địa của họ đặc biệt, vi rút
HIV trong cơ thể cần một thời gian dài mới phát hiện được… Hai người
quyết định ba tháng sau sẽ xét nghiệm HIV thêm lần nữa.
Chờ mãi
tới năm giờ mới lấy được các kết quả xét nghiệm còn lại, tất cả đều âm
tính, khi ấy hai người mới nhẹ lòng hơn. Đàm Duy đùa: “Em xem đấy, làm
con gái vẫn tốt hơn, chuyện không tốt luôn dùng từ “dương tính” để biểu
thị, bao nhiêu người chờ đợi ở đó đều là vì một từ “âm tính”, còn cứ
dính vào hai chữ “dương tính” thì hôm nay ắt là khó sống vui vẻ rồi.”
Cả hai đều đón taxi về nhà. Về đến nhà rồi, Đàm Duy đi nấu cơm, Tiểu Băng
nói: “Đợi em gọi điện thoại cho Di Hồng xem cô ấy sao rồi.”
Tiểu Băng gọi điện thoại xong, sắc mặt rạng rỡ chạy vào bếp báo cáo với Đàm Duy: “Xét nghiệm HIV của Di Hồng cũng là âm tính.”
“Thế sao cô ấy bảo là mắc HIV?”
“Cô ấy nói là bản thân xưa nay càng sợ thì lại càng hay gặp phải cái đấy,
nên mới cảm thấy chắc chắn là mắc phải HIV rồi, chỉ có điều cơ thể chưa
sản sinh đủ kháng thể nên tạm thời chưa kiểm tra được mà thôi.”
“Cô ấy thật là… Nói cũng chẳng nói rõ ràng, làm người khác lo phát sốt!”
Tiểu Băng cười, nói: “Anh oán trách cái gì? Anh chỉ lo suông thôi, còn em,
thiếu chút nữa đã nhường chỗng cho cô ấy rồi. Ha ha, may mà anh thông
minh, không tin lời em nói, chưa vội vã chạy tới nhà cô ấy để kề cận tới lúc chết, nếu như lại có màn kịch hay anh diễn, em sẽ rất hào phóng mà
gây ra một trận long trời lở đất với anh luôn. Anh nhớ lấy, những lời em nói trong phút sinh ly tử hiểm nguy đều không thể coi là thật, anh đừng có nhầm lông gà thành lệnh tiễn.”
“Chúng mình không thể vui mừng quá sớm vì vẫn chưa thể nói chắc là không nhiễm HIV, phải đợi ba tháng
sau kiểm tra lần nữa mới có thể chắc chắn.”
“A, còn phải đợi ba tháng… chưa biết chừng ba tháng chưa tới, em đã chết vì đợi rồi.”
“Đừng gở miệng! Thường Thắng… sao rồi?”
“Di Hồng nói cô ấy ép Thường Thắng đi bệnh viện khám rồi, Thường Thắng cũng bị nhễm trùng và mắc lậu.”
“Thế sao cậu ta nói… có thể… cởi quần để người khác kiểm tra? Loại người như cậu ta còn có thể già mồm cãi láo cơ đấy, cậu ta nói là Tiểu Tạ truyền
bệnh cho mình, dù sao cũng chẳng có ai bắt cậu ta trên giường với gái
điếm.”
“Nhưng ít nhất anh ta cũng không sợ, chỉ cần em không tin những lời hồ đồ của cậu ta là được.”
“Em chẳng tin vào lời hồ đồ của ai cả, em chỉ tin vào mắt em thôi.”
“Vậy thì tốt rồi!”
“Anh nói xem họ có vì chuyện này mà ly hôn không?”
“Ai biết được? Quá nửa là sẽ ly hôn.”
Tiểu Băng nói: “Em tán thành việc Di Hồng ly hôn, Thường Thắng vốn không
xứng với cô ấy, còn ra ngoài làm bậy, thật… ghê tởm. Nếu đổi lại là em,
chỉ ly hôn thôi cũng không đủ giải hận, em phải khiến hắn ta tàn phế, để hắn ta không đi hại người được nữa.”
“Em phế cậu ta rồi, em cũng phải vào tù, đáng không?”
“Đương nhiên em phải nghĩ ra một cách vừa có thể phế được hắn vừa không cần ngồi tù.”
“Ở đâu ra các như thế?” Anh sợ Tiểu Băng kích động nói bừa, để Tạ Di Hồng
nghe thấy lại thêm phiền toái, vội chuyển chủ đề: “Người nhà Tiểu Tạ có
biết chuyện cô ấy mắc bệnh không?”
“Cô ấy nói là không kể cho
người nhà biết… Cô ấy nói người nhà cô ấy vốn không thích Thường Thắng,
lúc hai người yêu nhau nhà cô ấy cũng không đồng ý, nói Thường Thắng hời hợt, không thành thật, không phải kiểu người trọng tình cảm, nhất định
là chỉ mê địa vị của ba cô ấy. Lúc đó cô ấy rất thông cảm với Thường
Thắng, cảm thấy gia đình mình quá mức khắc nghiệt với anh ta. Bây giờ
thành như thế rồi, cô ấy còn mặt mũi nào để nói với họ nữa? Đành ngậm bồ hòn làm ngọt thôi.”
Tim anh nhói một cái, cảm thấy Tạ Di Hồng
thật đáng thương, nhưng lại không nghĩ ra được cách nào để giúp cô ấy,
chỉ có thể dành thời gian gọi điện thoại nói cô ấy hãy yên tâm nghỉ
ngơi, tiết dạy của cô anh sẽ cố gắng dạy thay.
Một tuần sau Tạ Di Hòng đi dạy lại, người gầy rộc đi, ánh mắt cũng chẳng còn sức sống như
ngày xua, nhất là cái vẻ rụt rè, sợ hãi đó khiến anh rất đau lòng và ăn
năm. Nhưng điều khiến anh không ngờ là Tạ Di Hồng lại không hề nhắc đến
chuyện ly hôn với Thường Thắng, anh nghĩ có lẽ lần này Thường Thắng đã
hứa cải tà quy chính, hoặc là Tạ Di Hồng muốn giữ thể diện, không muốn
để mọi người biết chuyện này.
Ba tháng sau, Đàm Duy và Tiểu Băng
lại đi xét nghiệm HIV lần nữa, kết quả vẫn âm tính, Tạ Di Hồng và Thường Thắng đi xét nghiệm HIV cũng cho kết quả như vậy, mấy người họ cuối
cùng cũng có thể yên tâm. Đàm Duy thầm vui sướng, xem ra chuyện dữ có
thể hóa lành, trải qua vụ “thảm kịch HIV” lần này, anh càng củng cố thêm niềm tin đối với cuộc hôn nhân của mình, thấy rằng trên đời này chẳng
có thứ gì có thể chia cách họ được nữa. Còn về Tạ Di Hồng và Thường
Thắng, cả hai không ly hôn, điều đó chứng tỏ rằng Thường Thắng đã cải tà quy chính, cũng chứng tỏ rằng Tạ Di Hồng đã tha thứ cho anh ta, hai vợ
chồng cùng vun vén lại tình cảm, về sau chung sống với nhau an ổn.
Có điều giấc mộng êm đẹp của anh cũng chẳng kéo dài được bao lâu, phiền
toái lại ập tới. Một buổi trưa, anh vừa định về