
nh thậ không có cách nào giúp được.”
“Nếu chú không muốn xuất đầu lộ diện, cũng được, chú chỉ cung cấp thông tin
thôi, giống như trước đây chú giúp anh theo đuổi vợ anh ấy…” Thường
Thắng cảm kích nói. “Chuyện này anh luôn biết ơn chú, nói thật lòng, khi đó anh cũng nhiều lúc anh cũng hết hy vọng rồi, chuẩn bị buông tay,
nhờ có chứ nhắc nhở là cô ấy thích người nà gặp khó không nản, anh mới
tiếp tục cố gắng. Chú xem, lúc đó chịu khổ một chút cũng không thiệt,
nếu không chẳng phải bây giờ anh cũng giống chú, pahir chui rúc ở cái
trường chó ăn đá gà ăn sỏi đó sao?”
Thường Thắng không nhắc đến
còn đỡ, vừa nhắc đến chuyện năm đó anh giúp cậu ta theo đuổi Tạ Di Hồng
anh lại thấy phiền lòng. Khi ấy đúng là mắt mù, không chỉ kể hết lời cảu Tạ Di Hồng cho Thường Thắng, còn giúp cậu ta trù mưu tính kễ, làm sao
để cưa đổ cô ấy. Làm cũng quá tốt, hại cả đời cô ấy. Bây giờ Thường
Thắng lại muốn kéo cô Lam xuống hố lửa, có đánh chết anh cũng không làm.
Anh nhất quyết nói: “Chú đừng nhắc nữa, anh sẽ không giúp chú đi lừa gạt người ta nữa đâu.”
“Sao lại nói là lừa gạt được? Lẽ nào chú thấy anh không xứng với vợ anh? Hay là chú thấy Đầu Trâu không xứng với cô Lam kia?” Thường Thắng vừa nói liền rút một tấm ảnh ra, chỉ vào người trên ảnh, nói: “Chú xem xem, đây là Đầu Trâu, chú nios xem có điểm nào không xứng với bà ta?”
Đàm Duy liếc nhìn bức ảnh, rõ ràng là người có dáng vẻ trí thức, hào hoa
phong nhã, sao lại gọi là “Đầu Trâu”? CÓ lẽ Đầu Trâu hoàn toàn không xấu xa đến thế, chắc là qua cái miệng Thường Thắng lại thành kẻ chẳng ra
gì? Anh đoán nếu Thường Thắng giới thiệu anh cho ah, nhất định sẽ biến
anh thành kẻ chẳng ra thể thống gì. Nhưng anh chỉ đáp lửng lơ: “Anh chỉ
từng làm việc với cô Lam,về vấn đề luận văn, đầu tiền là cần thành ý,
thứ hai là duyên phận.. Chỉ dựa vào mấy câu ba hoa mà lừa được người ta
thì có kết hôn cũng không hạnh phúc.”
“Chú nghĩ ngợi xa xôi thế
làm gì? Cái cốt yếu bây giờ là làm thế nào để Đầu Trâu dụ được người phụ nữ kia, còn về chuyện kết hôn hay không, còn phải xem phúc phận của bà
ta nữa. Chú nói xem, đàn ông và đàn bà có phải vừa sinh ra trên đời đã
là kẻ ti tiện không? Càng lạnh nhạt với họ, họ càng đeo bám…” Thường
Thắng lại đem hai chữ ân nhân ra dọa: “Này, chú không thể qua sông đoạn
cầu được, không thể vì bà ta đã mua bảo hiểm của Tiểu Băng rồi liề chẳng thèm đoái hoài đến anh nữa.”
“Tiểu Băng… đã ký xong hợp đồng với cô Lam rồi ư?”
“Cái đó là đương nhiên, mối của anh mà, cô Lam không mua sao được? Sao, Tiểu Băng khôngg nói với chú à? Sao cô ấy lại thế nhỉ? Anh giới thiệu cho cô ấy bao nhiêu khách hàng, một người cô ấy cũng không nhắc với chú à?”
“Có nhắc, cảm ơn chú đã giúp đỡ.” Anh cảm thấy kỳ quái, Tiểu Băng vốn rất
thích nói chuyện đi bán bảo hiểm với anh, bán được cho ai, không bán
được cho ai, làm sao bán được… đều kể cho anh nghe. Lúc nghe, tuy là anh cho vào tai này cho ra tay kia, nhưng nếu Tiểu Băng nhắc đến tên cô
giáo Lam thì chắ chắn là anh sẽ nhớ rõ.”
“Chuyện này chú nhất
định phải giúp anh, anh đã hứa với Đầu Trâu rồi, nếu không thành thì quá mất mặt.” Thường Thắng buồn bã nói: “Mà không biết cô Lam kia đang tính toán gì, thành phần trí thức anh gặp nhiều rồi, bề ngoài thì có vẻ rất
thanh tao nhưng hễ đến chuyện ra sách thì cùng một giuộc cả.”
Anh nghe câu này liền cau mày, lạnh lùng nói: “Chú đừng sỉ nhục cô Lam, cô ấy không phải loại người như thế.”
“Bà ta không phải loại người đó thì là loại người nào? Nếu không sao lại có đứa con gái ngoài giá thú?”
Anh kinh ngạc: “Cô giáo Lam có con? Anh chưa từng nghe nói. Lúc anh làm luận văn cùng cô…”
“Chú làm luận văn với bà ấy là chuyện từ khi nào rồi? Lúc đấy bà ta chưa có, đâu có nghĩa là sau này không thể có?” Thường Thắng làm ra vẻ ơn vua vô lượng nói: “Đầu Trâu vốn không thích kiểu dàn bà có con riêng, nhưng vì bà Lam kia mà phá lệ đó.”
“Người ta đã có con, nhất định là có chồng rồi, Đầu Trâu của các chú còn mưu tính cái gì?”
“Không phải anh đã nói với chú rồi sao, là con ngoài giá thú…”
“Có lẽ là nhận nuôi chăng?”
“Cũng có thể, nuôi con phòng lúc tuổi già mà. Có điều chuyện bà ấy không có
chồng là chính xác trăm phần trăm. Đầu Trâu của bọn anh về phương diện
này cực kỳ quân tử, vợ người tuyệt đối không dính líu.” Thường Thắng
nháy mắt. “Anh thấy đứa con của bà ta quá nửa không phải là nhận nuôi,
người đa tình như thế nhất định là đã qua lại với ai đó ki ở thành phố
D, mọi chuyện vỡ lở, người ta không muốn nhận nên bà ta mới mang con
trốn tới thành phố A. Chú còn nhớ không? Hồi đó cô Lam chẳng nổi tiếng
lẳng lơ trong khoa còn gì, đá đưa qua lại vô khối người.” Từng nghe có câu “rượu gặp bạn hiền ngàn ly thiếu, kẻ không tri kỷ nửa
ly thừa”, bữa nay nói chuyện với Thường Thắng khiến cho Đàm Duy mất sạch khẩu vị, chỉ ăn lửng dạ liền đứng dậy cáo từ: “Anh hải đi rồi, sắp đến
giờ dạy.”
Thường Thắng xem đồng hồ, nói: “Cũng không còn sớm, anh không giữ chú nữa, việc mà anh nhờ đừng quên đấy.”
Đàm Duy ậm ừ mấy tiếng rồi bước ra ngoài, Thường Thắng cũng chạy theo: “Chúng ta