
ty lỗ lãi thế nào mấu chốt là phải xem sách ăn
khách hay không, bán được nhiều tiền hay không. Xuất bản một cuốn thu về chẳng mấy đồng, chí ít cũng cần năm đến mười cuốn bán chạy để bù lỗ.
Cho nên trình độ cao cũng chưa chắc được nước non gì.”
Trong lòng anh thấy bất bình thay cho cô Lam, thị hiếu kiểu này thì những người
như cô sao có thể tiếp tục công việc nghiên cứu được? Anh biết cô Lam là người rất kiêu hãnh, nhất định không thihs hạ mình xin xỏ trước mặt
loại người như Thường Thắng, nên không biết sách của cô đã xuất bản được chưa. Anh ra chiều quan tâm hỏi thăm: “Thế cuối cùng các chú quyết định thế nào?”
“Hì hì cái này thì phải xem bà ấy thế nào đã. Sách
bà ấy viết đạm mùi học thuật, chắc chắn là không ăn khách rồi, loại sách như thế muốn xuất bản được thì phải dựa vào quan hệ thôi. Anh tì nhất
định là dốc lòng giúp đỡ rồi, nhưng nếu bà ấy không thức thời, anh cũng
chẳng làm được gì, trong công ty tuy cũng gọi là có chức quyền đấy nhưng trên đầu vẫn còn thủ trưởng.”
“Vậy việ này thì ai đưa ra quyết định cuối cùng?”
“Việc này thì phải do Đầu Trâu(*) quyết định, nhưng mà cô giáo của chú số
cũng hên thật, Đầu Trâu vừa nhìn ảnh tác giả đã thấy tình yêu đến rồi
Đây gọi là vật hiếm thì quý mà! Chú nói xem chuyện này có dị không, đám
viết tiểu thuyết diễm tình thì rặt các mẹ gà bà tám, tác giả các công
tình khoa học cũng toàn khủng long với ếch xanh. Anh đây mang tiếng làm ở công ty văn hóa mà lâu nay chưa từng tận mắt diện kiến nàng nào tài sắc vẹn toàn cả.”
(*) vừa để gọi ông Ngưu, vừa chỉ ông chủ
Anh thường thấy Thường Thắng bàn luận về tác giả không khác gì khách làng
chơi bình phẩm kỹ nữ, lập tức ngắt lời, hỏi: “Chuyện xuất bản sách của
cô Lam rốt cuộc ra sao rồi chú?”
“Chẳng phải anh nói với chú rồi
đó sao? Bà ấy thật may mắn, kiểm duyệt lần đầu đã hút hồn Đầu Trâu, mà
phải nói tới kiểm duyệt lần hai cơ, Đầu Trâu của bọn anh đích thân ra
mặt, mới gặp một lần lão ấy đã đổ luôn, khen nàng xinh đẹp mà thông tuệ, diễm lệ mà đoan trang, ngực cao mông vểnh, mê đắm vô vàn, trên giường
chắc cũng quyến rũ chết người.”
Anh lại muốn ngắt lời Thường
Thắng nhưng Thường Thắng không cho anh cơ hội xen vào, cứ thao thao bất
ruyệt: “Anh cũng cảm thấy bà này tạm được, nhưng đâu kỳ diệu tới múc Đầu Trâu thôit phồng? Dù gì cũng là bà già rồi, còn diễm lệ mà đoan trang
cái gì, cũng chỉ là vẻ đẹp mặn mà thôi. Tuổi tác không chừa một ai, chú
nói có phải không?”
“Công ty văn hóa chỉ toàn những kẻ thế này thôi à? Thế thì sự nghiệp văn hóa của thành phố sao phát triển được?”
Thường Thắng cười khanh khách: “Bao năm nay chú loanh quanh trong trường, tư
tưởng cổ hủ không thei kịp thời đại rồi, em trai à…”
“Nếu thời đại là cái thứ này, anh thấy thà rằng không theo.”
“Ôi trời, người anh em, Đầu Trâu cũng không phải là phải lòng vợ chú, chú giận dỗi cái nỗi gì?”
“Cô Lam là giáo sư hướng dẫn anh… Cô ấy tuyệt đối không thể là… Anh thấy cách hành xử của Đầu Trâu nhà các chú… cũng quá…”
“Chú thôi đi, Đầu Trâu của bọn anh hành xử thế đã làm sao? Người ta cũng đã
ly hôn rồi, cùng với cô Lam cũng là trai đơn gái chiếc. Nếu đổi lại là mấy ông khác, người ta đều yên bề gia thất cả rồi, muốn là muốn được
chắc? Không thích chứ gì? Được thôi, sách khỏi xuất bản là được.”
Anh sợ Thường Thắng lại tuôn ra mấy lời khó nghe hơn, vội vàng lái câu
chuyện, hỏi: “Tiểu Băng… cô ấy môi giới bảo hiểm… cho cô Lam… từ lúc nào thế?”
“Cũng mới đây thôi, sao vậy?”
“Không sao… Không nghe thấy cô ấy nhắc đến. Nếu anh biết cô Lam đến thành phố rồi…”
“Chú sẽ đi thăm hỏi bà ấy chứ gì?” Thường Thắng nắm ngay lấy cơ hội. “Anh
chính là nghĩ đến chuyện này đây, nên mới nhờ chú giúp. Khi nào chú đi
thăm cô Lam, một là phiền chú gián tiếp nghe ngóng một chút, xem bà ấy
có những yêu cầu gì đối với việc tì bạn đời, hai là nói tốt về Đầu Trâu
trước mặt bà ấy. Đầu Trâu nhà bọn anh lần này sa vào bể tình thật rồi,
không nẫng về tay được thì chắc chắn khó mà ăn ngon ngủ yên…”
“Anh thì có thể làm được gì chứ?”
“Đánh pháo dễ nhất là từ trong đánh ra, chủ quen bà ấy, nhất định là tường
tận thói quen, sở thích, biết làm thế nào khiến bà ấy động lòng.”
Anh lạnh nhạt đáp: “Đầu Trâu chỗ các chú nắm quyền trong tay, có chỗ nào cần anh giúp đâu?”
“Chú không thể nói thế được! Đầu Trâu đúng là nắm quyền trong tay nhưng nếu
người phụ nữ kia lại ương ngạnh không theo, không xuất bản thì thôi, bà
ta chẳng thiết, vậy Đầu Trâu hết cách. Bà ấy bây giờ đã là giáo sư rồi,
sách không xuất bản cũng không sao, cho nên bà ấy không bị khó xử như
mấy người cần ra sách để được xét học hàm.”
Lòng anh mừng rỡ, hay lắm, cô Lam đã là giáo sư, vậy thì cô không phải chịu sự ức hiếp của
bên công ty văn hóa nữa. Anh từ chối: “Anh chỉ là một học trò của cô Lam thôi, trước mặt cô ấy cũng chẳng thể tác động gì, nên anh thấy mình…
không giúp được cho Đầu Trâu của chú đâu, Ông ta đã mê cô Lam như thế,
chân thành theo đuổi cô ấy thì hơn.”
“Thì chân thành theo đuổi đó chứ, nhưng người phụ nữ kia không mấy hào hứng, nếu không cũng không làm phiền chú.”
“A