
a đó, chắn ở bên vách núi, kéo lấy dây cương. Chủ
ngực cười ngất, những người bên cạnh đang đợi cưỡi ngựa chụp ảnh cũng
cười ngất, bởi ngựa đã được buộc chặt, hơn nữa nó lại là con ngựa vô
cùng thuần phục, sẽ không chạy loạn.
Nhưng mỗi lần nghĩ lại anh
vẫn thấy sợ, vì Tiểu Băng cũng giống anh, hoàn toàn không biết ngựa rất
nghe lời, nếu Tiểu Băng cuống tay cuống chân, giãy giụa loạn lên thì vẫn có khả năng bị rơi xuống vách núi. Hôm đó Tiểu Băng liên tục ném cho
anh những ánh mắt cảm kích, sau này cô còn thật thà thổ lộ, chính từ
giây phút ấy, cô đã có ý nghĩ lấy thân báo đáp.
Có lẽ hôm nay
không phải cuối tuần, cũng không phải ngày lễ nên chỗ cưỡi ngựa chụp ảnh không có vị khách nào, chủ ngựa buồn thiu đang lật giở một cuốn tạp
chí. Đàm Duy bước lên chào, hổi ông ta có nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi
đi qua đây không.
Chủ ngực nói: “À, có một người, không chụp ảnh, đứng bên vách núi nhìn một lúc, sau đó đi rồi.”
“Đi về phía nào?”
Chủ ngựa chỉ lên đỉnh núi: “Đi lên núi.”
Anh vội vàng đuổi theo hướng mà chủ ngựa đã chỉ, chạy mãi lên đỉnh núi
nhưng vẫn không thấy Tiểu Băng đâu. Trên đỉnh núi có một ngôi miếu, khi
đó hai người còn rút quẻ, anh rút được một quẻ giấy, trên đó có hình
ảnh, không có chú giải, thế là phải bỏ thêm tiền để mời hòa thượng giải
quẻ. Trên quẻ anh rút có vẽ một người, một tay cầm cái giỏ, hòa thượng
giải nghĩa quẻ này như sau: “Trái cũng khó (giỏ), phải cũng khó (giỏ)”.
(*) “giỏ” và “khó” đồng âm.
Lúc ấy anh cho rằng đây là một quẻ rất cũ, hình như có rất nhiều người rút
phải, hơn nữa anh từ nhỏ đã lớn lên ở phương Bắcm sau này vì ba bị điều
động công tác nên mới chuyển đến thành phố A, nhưng ngay sau đó lại lên
phương Bắc học, vì thế anh cảm thấy “giỏ” và “khó” vỗn dĩ không phải là
một âm, nếu trên bức vẽ là một người một tay ôm bé trai thì cách giải
quẻ như vậy cũng vẫn được. Lúc đó anh không để ý, nhưng hôm nay mới
nghiệm ra quẻ đó rất linh, chẳng phải chính là tình cảnh của anh ngày
hôm nay sao?
Tiểu băng hôm ấy rút được thẻ trúc, nhưngg đó lại là quẻ xấu nhất, lẽ ra quẻ rút được sau khi xem xong thì phải để lại về
ống quẻ, nhưng Tiểu băng vừa thấy là quẻ xấu nhết liền bẻ gãy rồi vứt
đi. “Bẻ nó, ném nó, để sau này nó đỡ đi hại người. Mấy lão hòa thượn
này thật đúng là không biết kinh doanh gì hết, chỉ cần viết mấy quẻ tốt
thôi, giúp người đi rút quẻ vui vẻ, họ càng nhận được nhiều tiền.”
Anh nói: “Em vẫn tin vào mấy thứ này hả? Đó chỉ là thủ đoạn kiếm tiền của đám hòa thượng thôi.”
Tiểu Băng trả lời một cách nghiêm túc: “Những thứ này không thể tin hoàn
toàn nhưng cũng không thể không tin, có lẽ rút quẻ không thể tiên đoán
được vận mệnh của con người nhưng vẫn có thể ảnh hưởng đến tâm trang, mà ảnh hưởng đến tâm trạng có thể ảnh hưởng đến vận mệnh…”
Hôm nay
Đàm Duy lại bước vào ngôi miếu này, anh đoán Tiểu Băng nhất định đã đi
qua đây, chưa biết chừng lại giống lần trước rút quẻ thêm lần nữa, nhưng không biết cô rút được quẻ gì, mong là cô ấy rút được một quẻ đại cát,
như vậy tâm trạng của cô ấy mới tốt lên được, và sẽ không làm chuyện gì
dại dột.
Vài vị hòa thượng cũng tiến lên vây lấy anh, bảo anh rút quẻ nhưng anh chả có lòng dạ nào, cũng chẳng có thời gian để rút quẻ,
chỉ hỏi thăm họ về chuyện của Tiểu Băng. Mấy vị hòa thượng đều nói có
một cô gái đã đến đây, rút quẻ xong liền đi mất, cô gái đó rút được quả
giấy. Anh vội vàng hỏi trên quẻ đó viết gì, một vị hòa thượng nói: “Là
một tờ giấy trăng.”
“Thế thầy giải quẻ đó như thế nào?”
“Còn có thể giải thế nào nữa, đương nhiên là “thế gian đều là hư vô”>”
Anh vừa nghe liền hốt hoảng, cuống quýt hỏi: “Cô ấy đi về phía nào?”
“Xuống núi rồi.”
Anh nổi giận: “Đúng là hại chết người… Các thầy không thể chỉ làm quẻ tốt thôi sao?”
Một vị hòa thượng bật cười ha ha. “Rút phải quẻ xấu cũng chớ sợ, chỉ cần cậu chi ít tiền, chúng tôi có thể thay cậu giải trừ.”
Anh đi ra khỏi cửa miếu nhưng không biết Tiểu Băng xuống núi theo con đường nào, trước và sau núi đều có lối đi, anh vừa lên từ phía trước núi, đó
là con đường lần trước hai người từng đi qua, nhưng anh không biết Tiểu
Băng hôm nay có đi đường khác hay không. Anh quay trở lại hỏi hòa
thượng, hòa thượng nói không để ý cô ấy đi đường nào. Anh cảm thấy lựa
chọn này vô cùng quan trọng, chưa biết chừng đó chính là con đường sinh
mệnh. Nếu anh chọn đúng đường, anh có thể duổi kịp Tiểu băng, còn nếu
anh chọn sai đường, tức là anh sẽ đánh mất cô ấy. Đàng tiếc anh không
biết thật phân thân, chỉ có thể chọn một con đường.
Anh bỏ ra út
tiền nhờ một vị hòa thượng xuống núi theo con đường phía trước, giúp anh tìm Tiểu Băng, còn dặn vị hòa thượng đó nếu nhìn thấy cô ấy, hãy nhắn
với cô ấy rằng, chồng cô đang lo lắng đi tìm cô, dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, chồng cô sẽ vẫn mãi yêu cô, chỉ yêu một mình cô, vĩnh
viễn ở bên cô. Anh dặn vị hòa thượng đó dẫn Tiểu Băng đến ngôi miếu đợi, nếu anh xuống núi mà không tìm thấy cô, anh sẽ quay lại miếu xem hòa
thượng có tìm được cô hay không.
Mấy vị hòa thượng dường như cả
động trước tấm chân