Teya Salat
Ai Yêu Ai Trước

Ai Yêu Ai Trước

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322545

Bình chọn: 8.00/10/254 lượt.

iống như ở xua đuổi.

Trên thực tế đúng là thế.

"Hẹn gặp lại." Hi Nhiên nói.

Lại Linh không lập tức hưởng ứng, khi bóng lưng Hi Nhiên sắp biến mất ở góc đường, mới sâu kín nhưng nói:

". . . . . . Hẹn. . . . . . gặp."

Lại Linh hình như quên làm như thế nào giơ chân lên đi bộ, ngơ ngác đứng

nghiêm ở trong công viên. Buông xuống tròng mắt nhìn trong ngực ôm ba

đại túi giấy, cô có nghĩ kích động muốn ném lên mặt đất chà đạp.

Giơ lên, cô lại không có cách nào buông tay, thử mấy lần, túi giấy lần này

cứ như là loại dính mép túi, thế nào cũng không vứt đi được. Cô nhìn

túi giấy trong tay, không nhúc nhích.

Tích tích đáp đáp âm thanh bắt đầu liên tục vang lên, mưa to rất nhanh.

Giống như là như thác nước, đánh rớt ở trên người Lại Linh. Cô sửng sốt một chút, mới nghĩ đến muốn tìm chỗ trú.

Chạy vào đầu hẻm có bốt điện thoại công cộng, cô liên tiếp thở, phủi quần áo ướt đẫm. Trong không gian chật hẹp, tiếng mưa rơi giàn giụa rơi bị ngăn cản phân nửa bên ngoài, có thể nghe được nhịp tim mình.

Nghĩ đến cái gì, cô cúi đầu ngó nhìn, quả nhiên phát hiện những thứ trong túi giấy cũng đều bị giột ướt rồi.

"A!" Lại Linh vội vàng ngồi xổm người xuống, lật lên ống tay áo, mãnh

lực lau nước đọng, không bỏ ra chỉ là mở rộng."Ghét. . . . . . Không

cần. . . . . . Không cần. . . . . ." Cô cau mày, tức giận lầm bầm.

Chỗ ướt lau không khô, rồi lại có thêm giọt nước rơi vào nơi HI Nhiên viết ở túi giấy. Nước rơi vào chỗ chữ viết ký tên, màu sắc từ từ loang ra.

"Không cần. . . . . ." Nước rơi xuống cô liền lau đi, rơi xuống cô liền lau đi.

Có thể là sương mù quá nặng cho nên tầm mắt nhìn Hi Nhiên bắt đầu mơ hồ. Có lẽ buồng điện

thoại rỉ nước cho nên những giọt nước này đọng lại một chỗ mới có thể

ngày càng rơi nhiều như vậy

"Không cần. . . . . . Đi. . . . . ."

Có lẽ, là cô bị cảm, cho nên, cổ họng phát ra âm thanh kia mới sao khàn

khàn nghẹn ngào."Không cần đi. . . . . . Tại sao. . . . . ." Cô khóc thở gấp một tiếng, vội vàng che mình miệng.

Thật là kỳ quái, đây là đang làm gì? Cô nên nhanh chạy về nhà thay quần áo, tắm nước nóng, mà

không phải như kẻ lang thang đứng ở nơi này chật vật như vậy.

Mưa, càng ngày càng lớn. Dự báo thời tiết dự đoán 200 cây số đất liền có mưa to diện rộng

Cô ghét mùa hè.

Vừa nóng, vừa ướt, còn có sấm chớp

Hơn nữa, luôn là không có gì tốt để nhớ lại.

Ôm lấy đầu gối, ôm lấy túi giấy Hi Nhiên đưa, cô vòng cánh tay ôm chặt mình, cúi đầu dài mặt chôn ở cùi chỏ

Cô cảm giác như nghe thấy tiếng ai đó khóc thầm, trong buồng điện thoại này ngoài cô ra không có người khác.

Nhất định là bởi vì bên ngoài mưa nên tạo nên âm thanh đó.

"Lại Linh, ngày mai mình sẽ ra nước ngoài"

Cô nhận được điện thoại nhắn lại, chỉ có một câu nói như vậy.

Đơn giản 8 chữ này nghe vào trong tai rung động đến cỡ nào. Đại khái không ai giống cô khắc sâu mạnh mẽ 8 chữ này.

Đi nước ngoài, lần này, cậu lại định đi đâu đây?

Phải bao lâu mới có thể trở lại đây?

Cô cố gắng tỉnh táo ngồi ở trước bàn làm việc xử lý tài liệu, nhưng ngay cả bút máy cũng cầm không yên.

Chưa đầy năm phút đồng hồ, cô bỏ lại tất cả công văn trước mắt, cầm áo khoác cùng cặp công văn đi ra khỏi phòng làm việc.

"Ah? Phó chủ nhiệm, chị muốn đi đâu?"

"Tôi muốn xin nghỉ."

Ném một câu nói cho nhân viên, sau nhiều năm đi làm đây là lần đầu tiên cô tan ca sớm.

Trà phường buổi chiều mới mở cửa, Lại Linh lái máy xe, chạy thẳng tới nhà Hi Nhiên.

. . . . . .

"Nguyên Nguyên, ngày hôm qua mình xem một bộ phim Nhật." Mỗi năm vào một ngày

nào đấy, Lại Linh sẽ luôn nói như vậy với Cao Nguyên Nguyên.

"Sau đó thì sao?" Cao Nguyên Nguyên nháy mắt.

" Nam chính và nữ chính không dùng ngôn ngữ cũng có thể luôn ăn ý với

nhau và là bạn tốt. Cuối cùng bọn họ vượt qua cái ranh giới kia, lên

giường”.

Nam Nữ Chủ Giác phải không dùng ngôn ngữ cũng có thể có ăn ý bạn tốt, cuối cùng bọn họ vượt qua cái tuyến kia, lên giường."

"Ừ. . . . . . Tiếp?"

"Kết cục là nữ chính gả cho người khác."

"Hả?"

"Mặc dù hình ảnh cuối cùng làm cho người xem cảm động cùng dư vị nhưng mình cảm thấy đấy là một bi kịch”.

". . . . . . Từ Lại Linh tiểu thư." Cao Nguyên Nguyên vỗ vỗ bả vai của Lại Linh, nhìn thẳng cô: “ Vở kịch không chân thật như cuộc sống, mình tin

tưởng bên trong cũng có nhiều nhân vật không có tình huống như đời

thực”. Cô cũng không tin bạn tốt cố chấp đoạn tình cảm nhiều năm như

vậy, còn có thể gả cho người đàn ông vai phụ nào.

"Nhưng cuối cùng bọn họ còn là tách ra."

Cao Nguyên Nguyên thả tay xuống, từ trong bao da lấy điện thoại di động ra cho Lại Linh:

"Có muốn đánh cuộc hay không, chính cậu quyết định."

". . . . . . Còn là. . . . . . Hay để lần sau đi." Cô còn chưa có chuẩn bị nói cho Hi Nhiên biết.

"Lần sau?" Nguyên Nguyên nghe qua mấy lần rồi hả ? Cô lắc đầu mà thở dài ,

"Cậu không phải sẽ biến thành sản phụ lớn tuổi, chính là chuẩn bị làm cả đời làm gái già cô độc". Cô kết thúc bình luận.

. . . . . .

Lại Linh vốn tưởng rằng, còn sẽ có nhiều thời gian một chút, cho nên cô mới liên tục làm đà điểu trì hoãn.

Nhưng là, Hi Nhiên