
” với người mà cậu quen biết.
Cái kết luận này, logic này dường như có chút không đúng…..Tay không nghe sai khiến, cô có chút phẫn giận.
Không nhịn được, lắc lắc đầu, mở mắt nhìn, đỗ quanh mình vẫn không có vặn
vẹo, thẳng tắp chính là thẳng tắp, trần nhà vẫn là ở trên đầu.
“ Mình có mà”. Hi Nhiên cười như đứa bé trai ngây thơ.
“ Cậu……..cậu có………”. Có cái gì? A, đúng rồi. Liên tiếp nói chuyện, đồng
thời cô nháy mắt khiếp sợ đứng lên, lấy làm lạ hỏi: “ Cậu………..cậu có
người trong lòng?”. Cảm xúc mới kích động, cô chợt cảm thấy một hồi
trười đất quay cuồng xông tới, giống như thiếu máu nghiêm trọng mà ngất
xỉu vậy
Bước chân không yên, lui về phía sau, ngã ngồi trở về ghế sofa, lại được một đôi tay vững vàng bảo vệ.
Mùi vị đó, làm cô ngưng cả hô hấp.
Đang lúc mờ mịt, cô theo bản năng giơ tay lên, nắm chặt quần áo của Hi
Nhiên, tham lam cảm thụ nhiệt độ của cậu ta. Giống như là mạng sống cần
dưỡng khí, tựa như ngã bệnh dựa vào thuốc, cô không thể không có cậu ấy.
Thật.
Chống lại ánh mắt của Hi Nhiên, vẫn nhu hòa như vậy, cô không xác định mình có phải không nhìn thấy cái gì hay không
“ Hi Nhiên………” Cô nhìn vào hai mắt, muốn đem toàn bộ tình yêu say đắm
trong nhiều năm qua nói cho cậu ấy biết nhưng mà lại như có một tảng đá
chặn nơi cổ họng, mọc rễ kết thành kén quấn quanh quá nhiều lớp, biến
thành nút thắt mang tên cấm kỵ. “ Mình……mình muốn nghỉ ngơi…….” . Điều
tốt nhất khi uống rượu, duy nhất là, có thể mượn rượu giả say trốn tránh tất cả thực tế.
“Ừ”. Đỡ Lại Linh đi vào phòng ngủ của mình.
Hi Nhiên để Lại Linh nằm xong, săn sóc giúp cô cởi giày cao gót xuống, tỉ mỉ đắp chăn bông lên.
Say chuếnh choàng, mơ mơ màng màng, cô dường như cảm thấy cậu ấy tự tay lau nước mắt cô giấu khóe mi.
"Lại Linh, đừng khóc." Hi Nhiên giọng nói dịu dàng, liền dính vào bên tai cô.
Là cậu ấy? Là mộng?
Cô không còn kịp chứng thực nữa, cũng bởi vì tác dụng của rượu cồn mà ngủ mê man trong quá khứ. “ Lớp trưởng, bạn có người trong lòng không?”
Thời điểm năm thứ 3 trong nước, trên hành lang, một trong số bạn học trong lớp đã hỏi cô như vậy.
Cô vội vã đi về phía khoa chính, không giống như học sinh ban B, ngoài
chính khóa còn học làm bánh dứa. Thực sự mặc kệ cậu ta làm cái việc ngây thơ kia.
"Không có!"
Đáp trả lời rất nhanh, Từ Lại Llinh ôm bọc sách bài thi vòng qua cậu ta, chuẩn bị chạy tới phòng học.
“ A! Lâm Hi Nhiên!”. Từ sau lưng cô nghe thấy tiếng của bạn cùng lớp gọi
mục tiêu khác, chỉ nghe cậu ta nói quái quỷ: “ Cậu tới vừa đúng lúc, đến đây, nói cho tớ biết cậu có người trong lòng không?”. Hắn muốn thu góp
tin đồn đây mà, hắc hắc he he.
Bước chân của Lại Linh không
ngừng, nhưng chẳng biết tại sao lỗ tại so với bình thường lại có phản
ứng. Cô và Lâm Hi Nhiên một học kỳ qua chưa nói chuyện với nhau. Có lẽ
là bởi vì như vậy, cho nên cậu ta mới luôn đi sát vào hành lang bên
cạnh, hoặc là nghe được tên của cậu ta thì đặc biệt lưu ý.
Cậu
ta có người trong lòng sao? Coi như cậu ta có, loại người như cậu ta
không thú vị, vừa vô năng lại tầm thường, chẳng có khí chất nam sinh,
căn bản sẽ không có người thích. Cậu bạn cùng lớp nếu moi ra kết quả
nhất định sẽ lan truyền trong thiên hạ, Hi Nhiên tốt nhất nên tự biết
rõ, đến lúc đó sẽ không bị mất thể diện.
Mang theo suy nghĩ hạ
xuống mức thấp nhất, cô lại không tự chủ thả chậm tốc độ, có chút nhớ
nhung nghe xem Hi Nhiên trả lời như thế nào
"Không có."
Giọng nói của Hi Nhiên rất đặc sắc, luôn âm ấm. Coi như không có quay đầu lại nhìn thì cô cũng biết cậu ta sẽ lại thể hiện nụ cười nhạt nhẽo hữu
thiện, cơ hồ cô có thể nhảy lên mà xoa đầu. Mặc dù rất nhỏ giọng nhưng
cô vẫn nghe thấy được.
Xem đi!
Giống như loại người như cậu ta không có ai yêu, tốt nhất là đừng yêu người nào.
Rẽ ngoặt vào phòng học ban A, vừa vặn tiếng chuông vang lên.
Cô chuyên nhìn thầy giáo đang viết lên bảng đen râm rạp chằng chịt bài tập cùng chữ viết, đem Lâm Hi Nhiên nhét vào sau gáy.
. . . . . .
Thời niên thiếu, cô đã từng cho là Hi Nhiên sẽ không có người thích.
Ông trời thật thích đùa giỡn. Nhiều năm về sau để cho cô phát hiện thật ra – Hi Nhiên – chính là là người mà cô yêu say đắm.
Thởi điểm cậu ta không có ở bên cạnh, khi cô giãy giụa nói hay không nên nói với cậu ta, cô cũng không phải là không có mềm yếu mà nghĩ đến việc
buông tha.
Chỉ là, tình cảm luôn là so lý trí trong đầu còn thật hơn thành.
Cô không tưởng tượng nổi thời đại học lại có thói quen tùy tiện tìm thế
thân. Cô tự cho là có thể điều khiển được tình cảm khôn lường đó. Chẳng
qua là chỉ là bàn đạp, hoặc là đối với mình, hoặc là đối người người
khác.
Khả năng bị nguyền rủa không phải là không thể xảy ra.
Ngay từ năm thứ hai trong nước, trời mùa hè, lời nguyền rủa đã quàng xuống
cổ cô, trong lòng không cũng không hiển hiện bóng dáng của người khác.
Ngay từ lúc năm ấy . . . . . . Cũng là trời mùa hè. . . . . .
Giương đôi mắt nhìn không gian trong phòng, nhìn trần nhà không phải là phòng
của mình, Từ Lại Llinh dừng một chút, đột nhiên ngồi dậy, một trận