
nh tượng “kinh người”. Cô mở mắt
và thấy sống mũi cao vút của anh kề sát mặt mình, và còn nữa, tứ chi của họ quấn riết lấy nhau. Cô quan sát tình hình, và ngẫm nghĩ cách thức
“thoát thân”, nhưng nghĩ mãi mà không tìm ra cách nào ổn thỏa.
Đúng lúc cô đang ngọ nguậy cố sức rút chân, rút tay ra thì hàng mi dài như
cánh bướm của anh khẽ cử động, anh mở mắt. Thực ra, con ngươi của anh có màu cà phê nhạt, còn đồng tử thì đen láy, càng nhìn càng muốn chìm đắm
trong đôi mắt anh. Anh quan sát tư thế nằm của hai người một lúc rồi mỉm cười bảo:
- Dáng ngủ của em xấu quá.
Cô lấy làm lạ:
- Sao anh không tự nhận dáng ngủ của mình rất xấu?
Hai người cùng cố gắng phối hợp, nên cuối cùng họ cũng được giải thoát khỏi tư thế kỳ quặc đó. Thanh Hoành duỗi dài tay chân, thả lỏng phần cơ thể
gần như tê cứng của cô, rồi hỏi?
- Lát nữa em có thể cùng anh đi gặp Lý Trân không?
Cửu Thiều nhìn cô:
- Không cho em đi cùng có được không?
Thanh Hoành lập tức nhảy khỏi giường, đi đánh răng rửa mặt, và không quên trang điểm nhẹ nhàng.
- Mấy ngày nay sắc mặt em xấu quá, ra ngoài mà không trang điểm một chút thì không tự tin.
Cửu Thiều miệng đầy bọt kem, lẩm bẩm:
- Chỉ e lát nữa không ai thèm để ý đến sự tồn tại của em đâu.
- Ý anh là gì?
- Ý anh hiển hiện trên mặt chữ.
Thanh Hoành ngẫm nghĩ một lát, quyết định không thèm để ý đến những lời nói
độc địa mà anh chủ tâm nhắm vào cô. Anh cứ tự nói tự nghe mãi rồi cũng
chán thôi. Cô mở ba lô, lôi cuốn sổ tay ra đọc lại những dòng chữ Châu
Tú viết cho Lý Trân. Cô xé tờ giấy bỏ vào phong bì có sẵn trong khách
sạn. Châu Tú viết rất ngắn gọn, giới thiệu Cửu Thiều là bạn của cô ấy,
đề nghị Lý Trân nể mặt cô mà đồng ý gặp và trò chuyện với anh.
Nếu không biết đầu đuôi câu chuyện, cô sẽ nghĩ rằng họ sắp đi xem mặt.
Họ dạo một vòng quanh khu ký túc xá của Lý Trân, và tìm được một quán ăn sáng rất đông khách.
Thanh Hoành vừa ăn sủi cảo vừa hỏi:
- Còn sớm lắm, chưa chắc Lý Trân đã ăn sáng, hay là anh mang cho cô ấy chút đồ ăn?
Sự quan tâm và chu đáo đúng lúc sẽ tạo nên bầu không khí thân thiện cho cuộc trò chuyện.
Nhưng Cửu Thiều không nghĩ vậy:
- Anh không cho rằng cô ấy còn tâm trạng để ăn sáng, đừng lãng phí đồ ăn.
Ăn sáng xong, họ đến phòng quản lý ký túc xá. Người quản lý là một phụ nữ
thân thiện, thích buôn chuyện. Sau khi nghe Cửu Thiều trình bày mục
đích, bà ta chăm chú nhìn anh từ đầu xuống chân, rồi cười bảo:
- Thì ra cậu đến gặp Lý Trân, chờ một lát nhé.
Một lúc sau, bà ta đem trả lá thư đã bóc cho Cửu Thiều:
- Xin lỗi anh bạn, Lý Trân bảo không muốn gặp cậu.
Thanh Hoành nghi ngờ không biết bà cô này có lén đọc lá thư hay không, vì cô để ý thấy ánh mắt bà ta nhìn Cửu Thiều đầy ý tứ.
Cửu Thiều lật mặt sau của tờ giấy, viết lên đó mấy chữ, rồi bỏ vào phong thư, vẻ mặt vô cùng thành khẩn:
- Nhờ cô chuyển thư giúp cháu một lần nữa. Nếu lần này cô ấy vẫn không chịu gặp, cháu sẽ đi ngay.
Người quản lý ký túc xá nhận thư, lắc đầu.
- Các cô cậu thời nay yêu đương thật lạ, yêu nhau mà như kẻ thù truyền
kiếp ấy, chẳng giống thế hệ chúng tôi gì cả… - Bà ta vừa đi lên tầng
trên vừa cằn nhằn.
Lần này, bà ta không quay lại một mình, theo sau là Lý Trân.
Lý Trân sắc mặt trắng bệch, bước đến trước mặt Cửu Thiều:
- Anh muốn gặp tôi?
Cửu Thiều cúi xuống nhìn cô:
- Tôi có chuyện muốn hỏi cô.
- Tôi không cảm thấy anh có điều gì cần hỏi.
Giọng Lý Trân sắc nhọn, gay gắt, rõ ràng đang xúc động mạnh. Một lúc sau, cô mới bình tĩnh trở lại, quay sang hỏi người quản lý:
- Cô ơi, cháu mượn phòng cô một lát được không?
Người quản lý ký túc nhìn họ bằng ánh mắt háo hức sáng rực, như thể đang được thưởng thức cảnh quay sống động tại hiện trường của các bộ phim truyền
hình chiếu vào khung giờ vàng.
- Được chứ, tất nhiên là được.
Thanh Hoành cũng muốn vào theo nhưng Lý Trân bồi thêm một câu:
- Tôi chỉ muốn nói chuyện riêng với anh, không muốn người thứ ba có mặt.
Cô đành ngồi chờ bên ngoài. Phòng quản lý rất nhỏ, nhưng cửa sổ dùng để
quan sát mọi người ra vào thì rất lớn. Lý Trân vào phòng liền đóng cửa
kính, nhưng quên kéo rèm, vì thế cô vẫn có thể quan sát tình hình bên
trong. Lúc đầu chỉ có một mình Lý Trân nói chuyện, cô ấy nói rất nhanh,
Thanh Hoành không được đào tạo chuyên môn đoán khẩu hình, nên không rõ
vì sao cô ấy xúc động đến thế.
Người quản lý ngồi bên cạnh Thanh Hoành, vỗ nhẹ vào đùi cô:
- Nghe lời cô, đừng buồn, thực ra bạn trai cháu đã dao động rồi, cháu cứ
khăng khăng muốn giữ cậu ấy, cũng không có kết quả gì đâu.
Thanh Hoành luôn cho rằng trí tưởng tượng phong phú và trực giác của cô đã rất đáng nể, nào ngờ còn có người vượt xa cô.
- … Sao ạ?
- Nhìn cháu thì bậc bố mẹ nào cũng sẽ chọn cháu làm con dâu mà không phải Lý Trân, nhưng đàn ông chưa hẳn đã nghĩ vậy. - Cô quản lý cười ha ha. - Cô xem phim truyền hình đều gặp cảnh này, có thể Lý Trân không xinh
đẹp, tư chất không bằng cháu, nhưng đàn ông vẫn cứ chọn cô ấy.
- Cô ơi, cô nghĩ họ là một đôi?
- Lẽ nào không phải? Cháu xem, Lý Trân nó khóc rồi kìa, tiếp theo cậu ấy sẽ ôm nó vào lòng mà v