Insane
Âm Mưu Nơi Công Sở

Âm Mưu Nơi Công Sở

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323731

Bình chọn: 9.5.00/10/373 lượt.

ên vội vàng lớn tiếng nói ngay vào trọng

tâm, Tô Duyệt Duyệt sững người lại, thông tin như sấm động bên tai này

chẳng khác gì một nhát búa giáng xuống đầu cô, mắt nhìn thấy Tống Dật

Tuấn đang dần dần mất hút vào đám đông, cô đã nghe rõ thông tin không hề mang chút đùa cợt của Vu Tiểu Giai, hóa ra anh thất thần là vì chuyện

này.

“Dật Tuấn.”

Tô Duyệt Duyệt lại một lần nữa cúp điện thoại, mau chóng đuổi theo

anh. Đầu óc rối bời, không có thời gian suy nghĩ phân tích xem mình nên

đối mặt thế nào với Tống Dật Tuấn, mọi tình cảm và lý trí đều chìm nghỉm trong từng bước chân vội vã. Cho tới khi cô đứng chắn ngang phía trước

mặt anh, túm lấy cánh tay anh, mới phát hiện thấy hóa ra anh đã sớm có

được quyết định về mối quan hệ giữa họ trong khoảng cách chừng một trăm

bước chân vừa qua.

“Chia tay nhé.”

“Chia tay?”

Có lẽ lời nói này nên thốt ra từ miệng Tô Duyệt Duyệt mới

phải, bởi lẽ người bị tổn thương là cô, tuy nhiên nó lại được nói ra từ

miệng anh, giọng nói run run nhưng lại chứa đựng trách nhiệm tội lỗi

không thể tha thứ, kỳ thực là anh muốn nói thay cô mà thôi.

Lời nói này quá nặng nề đối với người đang yêu, khi nghe câu đó, Tô

Duyệt Duyệt giống như một người “bị người yêu ruồng bỏ”, trong lòng dậy

sóng, tuy nhiên, cô lại không quá buồn rầu, ngược lại, có một chút cảm

thông đối với người đàn ông trước mặt.

Tống Dật Tuấn thấy cô gái trước mặt chỉ nhìn mình, không có nước mắt, cũng không đau khổ như anh nghĩ. Anh đã nhìn ra rồi, đã nhìn ra trái

tim của cô từ trong đôi mắt kia. Cô không hề yêu anh, thậm chí đến thích cũng không. Không ngờ ngay cả trong tình yêu, mình cũng thất bại thảm

hại đến vậy, từ đầu tới cuối, mình chẳng qua chỉ là kẻ yêu đơn phương mà thôi.

“Dật Tuấn, dù có là sự thật hay không, em đều nghĩ anh có nỗi khổ tâm của riêng mình, đúng không?”

Đúng vậy, anh có nổi khổ tâm của mình, trong mấy năm qua, chỉ có Tô

Duyệt Duyệt là người duy nhất nói với anh câu này. Tống Dật Tuấn không

chút do dự đặt hai tay lên eo cô, kéo sát về phía mình, rồi bất ngờ hôn

cô ngấu nghiến, mặc cho cô gắng sức đẩy ra trong sự ngạc nhiên sửng sốt, anh nhắm mắt lại, cảm nhận một lần cuối cùng mùi hương của cô.

“Duyệt Duyệt, anh xin lỗi, nếu có thể làm lại tất cả, anh mong chỉ là anh.” Môi anh rời khỏi môi cô, anh quay người bước đi, chậm rãi thong

thả, trong lòng nhủ thầm, tất cả đã không thể như lúc ban đầu nữa rồi.

Tống Dật Tuấn, mi vốn không xứng đáng để yêu cô ấy.

Trên phố người qua lại tấp nập, bên tai Tống Dật Tuấn chỉ văng vẳng

câu nói này, câu nói này rất đúng, mình sao có thể xứng đáng yêu cô ấy

chứ?

Chia tay thôi, chia tay một mối tình vốn không nên bắt đầu này, để

“niêm phong” mọi ký ức vui vẻ mà họ đã từng có khi ở bên nhau...

Buổi tối, toàn bộ nhân viên bộ phận Quản lý hợp đồng đều tới Tiểu

Paris, ai cũng nhận được tin nhắn MMS đó, tuy wordpress đã bị xóa toàn

bộ sau hai mươi phút ngắn ngủi nhưng những bàn tán xung quanh nội dung

của nó lại không ngớt. Mọi người vốn cho rằng nhân vật chính của sự việc - Tống Dật Tuấn - sẽ không xuất hiện, ngay cả Shelly cũng thấp thỏm

không yên, chẳng biết phải xử lý thế nào nhưng trái ngược với suy đoán

của mọi người, Tống Dật Tuấn đã tới. Anh gọi món ăn, nói chuyện phiếm

với mọi người như không có chuyện gì xảy ra, tuy mọi người cũng hưởng

ứng, phụ họa lời anh nói nhưng xem ra có vẻ nhạt nhẽo. Trong suốt bữa

tiệc, Tống Dật Tuấn không nhìn Tô Duyệt Duyệt, thậm chí còn cố gắng né

tránh ánh mắt của cô.

Họ đã chia tay nhau, chia tay trước bữa cơm tối này, chia tay rất bất ngờ nhưng lại vô cùng tự nhiên. Sự việc xảy ra giữa họ tựa như một hồi

ức, chẳng khác gì chú Cừu lười biếng mà họ cùng nhau đắp ở Bắc Kinh vào

đêm hôm đó, không biết tới lúc nào sẽ tan chảy không còn bất kỳ dấu tích nào.

Sau bữa tối, Tống Dật Tuấn nói với mọi người rằng, thứ Sáu mình có

việc phải rời Lệ Giang trước, chúc mọi người ở lại chơi vui vẻ, mọi chi

tiêu lúc nào về thì báo cáo lên anh sau. Hiển nhiên mọi người đều biết

Tống Dật Tuấn có lẽ đi tìm Chu Hâm để giải quyết mọi chuyện, cũng không

biết JSCT liệu có nổi sóng to gió lớn không. Vu Tiểu Giai nhiều chuyện

lại thu thập được một số thông tin giật gân khác, muốn chia sẻ với Tô

Duyệt Duyệt nhưng Duyệt Duyệt lại không hề thấy hứng thú, cũng chẳng

biết cả ngày nghĩ gì, nghĩ tới vé tàu về nhà hay chuyện gì khác? Vu Tiểu Giai không thể nín nhịn trong lòng, đành tự nói tự nghe.

“Tất cả đều tốt đẹp.”

Đứng ở đại sảnh của khách sạn Lệ Giang, có thể nhìn thấy rõ đỉnh Ngọc Long Tuyết Sơn nguy nga hùng vĩ phủ tuyết trắng xóa, trời xanh trong

không một gợn mây, tuy nhiên màu trắng kia lại đóng vai trò thay thế

mây, hòa lẫn một thể với bầu trời, khó mà phân biệt là mây hay tuyết. Tô Duyệt Duyệt nghe thấy tiếng ầm ầm vọng lại từ phía xa tít, tuy nhiên

nhìn về phía chân trời, lại không thấy có máy bay. Anh ấy nên đi xử lý

công việc của mình, mong rằng anh ấy sẽ xử lý thật tốt.

Vu Tiểu Giai cứ làu nhàu suốt tối cho tới tận sáng, cô chỉ nghe nhưng lại không vào tai câu nào. Từ đêm qua cho tới sáng nay, cô k