
ong ba nổi dậy, tuy nhiên, vào lúc sắp hết giờ
làm, một quyết định bổ nhiệm nhân sự đã làm dấy lên cuộc bàn tán sôi nổi trong JSCT.
Tống Dật Tuấn được bổ nhiệm làm Giám đốc thương vụ khu vực Trung Quốc của bộ Truyền thông Tập đoàn JS.
©STE.NT
Sau quá nhiều chuyện mà vẫn có thể một bước leo tới vị trí cao như
vậy ư? Mọi người trong công ty đều ngạc nhiên sửng sốt, Tô Duyệt Duyệt
nhìn vào phòng làm việc trống không kia, thăng chức là phương án giải
quyết của anh ấy sao? Không, không thể, ánh mắt của anh ấy đã nói với
mình rằng, anh ấy sẽ không tiếp tục đi trên con đường này nữa.
Nhưng hiện tại quả là mông lung!
Quay trở về vườn hoa Mỹ Lệ, Tô Duyệt Duyệt tới nhà Doanh Thiệu Kiệt,
đang định gõ cửa thì vừa hay gặp cô Trương đang bước ra ở phía nhà đối
diện: “Ồ, cháu gái đã về rồi à?”
“Vâng ạ!” Tô Duyệt Duyệt gật đầu.
“Cậu ấy có lẽ mệt quá mà ngủ rồi, hôm trước cậu ấy nói là đi mua vé
tàu hỏa, nửa đêm canh ba, chắc là bị cảm lạnh, sáng hôm sau về nhà mặt
đỏ phừng phừng, mới đầu cứ tưởng cậu ấy uống rượu, sau nhìn kỹ hóa ra là bị sốt, cô bảo cậu ấy đi viện nhưng cậu ấy nhất quyết không chịu, nói
là đi làm về ngủ một giấc là khỏe, vậy mà cũng đã ngủ hai hôm nay
rồi...” Cô Trương còn chưa nói hết, bất ngờ cửa nhà Doanh Thiệu Kiệt mở
ra, Tô Duyệt Duyệt đứng sững ở đó, gắng tìm lời mở đầu thích hợp với
hoàn cảnh bất ngờ này nhưng lời nói cứ tắc nghẹn trong cổ họng không thể bật ra. Doanh Thiệu Kiệt cũng ngạc nhiên nhưng sự ngạc nhiên mau chóng
biến thành sung sướng: “Duyệt Duyệt.”
“Anh...”
Tô Duyệt Duyệt còn chưa nói hết, cô Trương đã tươi cười nói: “Thôi
nào, sau chuỗi ngày tạm xa cách gặp lại tất vui mừng, hai đứa cứ nói
chuyện thoải mái đi, cô đi tản bộ đây.”
Cô Trương nói xong thì đi ra khỏi cửa.
“Ra, ra ngoài kia nói chuyện đi!” Doanh Thiệu Kiệt vừa gặp cô, căn
bệnh nói lắp đã lại tái phát, không hiểu tại sao, mấy ngày qua không
được gặp lúc này vừa nghe lại thấy thân thiết vô cùng. Tô Duyệt Duyệt
cười toét miệng, khoe hàm răng trắng muốt, vừa đẩy Doanh Thiệu Kiệt vào
trong phòng, vừa nói: “Anh vẫn còn thấy mình chưa đủ ốm sao?”
“Bên trong có vi, vi rút.”
Vừa vào phòng khách, Doanh Thiệu Kiệt đã lại vội kéo Tô Duyệt Duyệt
ra bên ngoài, tuy lòng bàn tay anh không quá nóng, có lẽ đã giảm sốt
nhưng rõ ràng đã không còn đủ mạnh mẽ như bình thường. Tô Duyệt Duyệt
khẽ giằng tay ra, chỉ vào anh, nói: “Đồ mũi lọ hoa, anh bị cảm lạnh
thôi, không phải sốt vi rút, dù có sốt vi rút thật thì cũng đợi tôi nói
xong hẵng đuổi tôi đi chứ?”
“Tôi, tôi không, không đuổi cô đi mà.” Doanh Thiệu Kiệt cuống quýt
thanh minh, vẻ mặt lúng túng. Tô Duyệt Duyệt không nhịn nổi, bật cười
thành tiếng. Anh là một người quá thành thật, vì sao cô lại hiểu sai
lòng tốt của anh chứ? Tuy nhiên, họ vẫn bất đồng quan điểm trong cách
nhìn nhận vấn đề về Tống Dật Tuấn nhưng lúc này thì cô đã hiểu, anh chỉ
muốn tốt cho cô, chẳng qua là anh không biết biểu đạt mà thôi. Quan
trọng hơn, lúc này gặp lại anh, ánh mắt giao nhau không quá hai giây
giữa họ đã nói cho người còn lại biết rõ, kỳ thực lúc nào bản thân cũng
nhớ đối phương, muốn nghe giọng nói của đối phương, muốn nhìn hình dáng
của đối phương.
Cảm giác này không cần phải nói ra.
“Cảm ơn anh đã mua vé cho em!”
Tô Duyệt Duyệt đột nhiên thay đổi cách xưng hô, luống cuống lục tìm
ví da trong túi, cũng là để che dấu khuôn mặt đang ửng đỏ, Doanh Thiệu
Kiệt vội nói: “Không, không phải trả anh tiền, tiền lần trước của em...
xin lỗi, anh...”
“Là em trách sai anh, “mũi lọ hoa” ạ, anh có thể mở lòng tha thứ cho em một lần được không?”
“Mở lòng? Được, được, Duyệt Duyệt, người sai là anh, là anh.”
“Là em.”
“Không phải, là...”
Hai người bỗng nhiên im lặng, chỉ là nhìn vào đối phương, kỳ thực,
anh và cô chẳng ai sai cả, cái thiếu giữa họ chỉ là dũng khí, dũng khí
có thể nói cho nhau nghe cảm nhận trong lòng mình. Doanh Thiệu Kiệt đưa
tay lên vén giúp cô một lọn tóc rủ phía trước gọng kính ra sau tai, lòng bàn tay áp sát má cô, người tiến sát lại gần cô.
Ba mươi centimét, mười lăm centimét, mười centimét..., cô từ từ khép
mí mắt lại, chờ đợi anh. Kỳ thực, từ trước đến nay chẳng phải lúc nào cô cũng thích “mũi lọ hoa” này hay sao? Nỗi xúc động dâng lên khiến nước
mắt bất giác trào ra từ khóe mắt lăn xuống hai bên má, sau khi trải qua
bao đau đớn dày vò mới phát hiện hóa ra tình yêu là một chuyện rất đơn
giản, nó không cần sự hoàn mỹ, bởi lẽ nó là một loại cảm giác được kiểm
soát một cách tự nhiên.
“Phải rồi, xin lỗi, anh...”
Đột nhiên, anh dừng động tác của mình lại, dù nói thế nào, cô cũng là bạn gái của Tống Dật Tuấn. Vượt qua ranh giới này chỉ là một chuyện đơn giản nhưng giữa họ có thêm một người, tình yêu đã không còn đơn giản
nữa. Anh là anh trai của Tống Dật Tuấn, anh không thể vượt qua được rào
cản của tình yêu này.
“Em và anh ấy chia tay rồi.” Cô hiểu anh đang nghĩ gì, chủ động lên tiếng.
“Hai người... chia tay rồi ư?” Doanh Thiệu Kiệt ngạc nhiên hỏi, Tô
Duyệt Duyệt gật đầu. Doanh Thiệu Kiệt không kìm nổi lòng, cười sung
sướng, thú th