
ực, anh mong chờ giây phút họ chia tay từ lâu rồi. Anh
không phải là người giỏi biểu đạt, thậm chí trước mặt người con gái mình yêu cũng không biết an ủi dăm ba câu, ngược lại chỉ biết thể hiện sự
phấn khởi bằng nụ cười rạng rỡ.
“Hiện em đang thất tình, anh còn vui mừng vậy sao?” Tô Duyệt Duyệt
chu môi dẩu mỏ nhìn Doanh Thiệu Kiệt, anh bất giác ôm chặt cô vào lòng,
nói: “Sau, sau này vẫn ngồi xe anh nhé!”
Tô Duyệt Duyệt thật lòng muốn đấm anh vài cái, rõ ràng thích mình nói ra mới hả lòng hả dạ, kiểu gì cũng cứ phải lôi chuyện xe cộ vào, chưa
biết chừng lát nữa còn nói tới chuyện nhà cửa. Đang định cắn một cái để
dạy cho anh một bài học, nào ngờ tiếng chuông điện thoại vang lên, cứu
nguy cho anh một bàn thua trông thấy.
Là điện thoại của Diêu Liệt, đây là lần thứ ba anh ta gọi cho Doanh
Thiệu Kiệt, Tô Duyệt Duyệt lại không biết Diêu Liệt. Doanh Thiệu Kiệt
nói với cô rằng, ông chủ của Diêu Liệt cũng chính là Tổng giám đốc khu
vực Trung Quốc của tập đoàn YG muốn mời anh tới nhà hàng dùng bữa. Đương nhiên, mời uống rượu chỉ là cái cớ, tìm kiếm nhân tài mới là việc
chính. Hai lần trước, anh đều từ chối, lần này anh quyết định nhận lời.
Tô Duyệt Duyệt hỏi vì sao đã không thích tập đoàn YG lại còn đồng ý hẹn
gặp? Doanh Thiệu Kiệt giải thích rằng mọi người đều ở trong cùng một
ngành, làm mất thể diện người khác, bản thân cũng không có lợi, từ chối
mãi cũng chẳng được, cứ đi một lần xem sao.
Bất chấp lời can ngăn của Tô Duyệt Duyệt vì lo cho sức khỏe của mình, Doanh Thiệu Kiệt mau chóng thay quần áo, trước khi đi còn an ủi cô bằng lời hứa sẽ về nhà sớm. Tô Duyệt Duyệt thấy khuyên can vô ích, đành phải nhượng bộ nhưng “uy hiếp” anh về sớm bằng lý do sẽ ngồi chờ ở nhà anh
cho tới khi anh về. Doanh Thiệu Kiệt sung sướng hạnh phúc rời khỏi nhà.
Nhà Doanh Thiệu Kiệt tuy kết cấu giản lược nhưng lại nghiên cứu rất
kỹ về thiết kế, Tô Duyệt Duyệt phát hiện thấy mọi thiết bị điện trong
nhà anh đều được điều khiển bằng màn hình cảm ứng, mà màn hình cảm ứng
này còn có chức năng lắp đặt điện thoại. Hóa ra anh rất thông minh. Tô
Duyệt Duyệt ngồi chờ trong phòng “một giây” thì hiểu thêm về anh “một
phút”. Khi vào bếp nấu cháo cho anh, cô nhìn thấy trong bếp treo bức
hình một người phụ nữ hiền dịu, có lẽ là chị gái của anh chăng? Người
chị này đã thay mẹ nuôi anh khôn lớn, quả không dễ dàng gì, chợt nhớ tới Thao Thao và Vu Phong, Tô Duyệt Duyệt bất giác trào dâng một niềm
thương xót, một gia đình hạnh phúc như vậy mà đột nhiên lại tan nát, đòn công kích này quá lớn đối với anh. Khi vào phòng ngủ gấp đống chăn màn
lộn xộn của anh, cô phát hiện thấy từ góc này có thể nhìn thấy hết phòng ngủ của mình, không biết anh có thường xuyên nhìn trộm sang phòng cô
hay không?
Trên tủ đầu giường có để thuốc và cốc, ngoài ra còn có một tờ giấy
trắng nhàu nát, bên trên ghi đầy giờ tàu chạy, mắt Tô Duyệt Duyệt bất
giác cay sè, vì mình, anh thực sự đã làm rất nhiều điều.
Đồ ngốc.
Anh là đồ ngốc.
Mình cũng là đồ ngốc.
Mọi cảm xúc bất chợt ùa về khiến cô cứ thế nhìn trân trân tờ giấy,
chuông điện thoại reo vang, khi nhận điện thoại, không nén nổi xúc động
khụt khịt vài tiếng, người ở đầu dây bên kia vô cùng nhạy cảm, nghe nhận ra ngay: “Duyệt Duyệt, cậu khóc à?”
“Đâu có, đừng đoán mò như thế.” Là Mèo con gọi điện tới, Tô Duyệt Duyệt vội vàng phủ nhận.
“Ồ!” Mèo con đáp lại một tiếng tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi hỏi ngay: “Cậu
đã nhận được vé tàu chưa? Hôm đó mình nghĩ đi nghĩ lại không biết nhờ ai mua hộ, cuối cùng gọi điện cho Thiệu Kiệt, thật may quá, anh ấy đã mua
vé rồi, còn nói là mua cho cậu. Trời đất, cậu biết không, mình đã có một đêm cười không khép được miệng.”
“Ừ, anh ấy đưa mình rồi.”
“Đoạn kết, mình muốn biết đoạn kết, anh ấy có hôn cậu không, có ôm
cậu không, sau đó hai người có ở bên nhau không?” Mèo con hỏi thẳng tưng không chút ngại ngần. Tuy ở đầu dây bên kia nhưng Tô Duyệt Duyệt vẫn đỏ bừng mặt, vội vã trả lời cô bạn: “Ồ, bọn mình chỉ là bạn thôi.”
“Này, đừng có mà nói dối, cậu ấy à, cứ tiếp tục tự lừa mình đi, hai
người đúng là một cặp, cậu lừa cậu, anh ấy lừa anh ấy, còn hại mình ở
bên khổ sở lo lắng thay cho hai người chứ.”
“Thôi nào, mình cầm vé rồi là được chứ gì?”
Phản ứng của Tô Duyệt Duyệt nói cho Mèo con biết, chuyện này đã có
tám phần chắc chắn, Mèo con nhịn không được cười “hí hí” hai tiếng rồi
cúp máy ngay, nói sẽ không quấy rầy hai người nữa. Tô Duyệt Duyệt nghĩ
lại lời nói của Mèo con, thấy mình và Doanh Thiệu Kiệt đều đang tự lừa
dối bản thân, đều là “kẻ lừa đảo” trong tình yêu, chẳng qua đối tượng bị họ lừa không phải là đối phương mà là chính mình.
Ngồi trên nền nhà, Tô Duyệt Duyệt nhìn sang phía bên nhà mình, họ thực sự ở rất gần, rất gần nhau.
Còn Doanh Thiệu Kiệt, nhận lời tới nhà hàng gặp mặt nhưng Diêu Liệt
lại không đến, chỉ có Philips - Tổng giám đốc khu vực Trung Quốc của Tập đoàn YG - tiếp anh ở đó. Philips là người Hà Lan, mang dòng máu quý
tộc, tầm tuổi trung niên. Doanh Thiệu Kiệt đã từng gặp ông ta một lần,
đó là trong một hội chợ triển lãm cách đây