
n cậu cũng chẳng qua là
một quân cờ của ông ta. Xin lỗi, tôi nói ra điều này thật chẳng hay ho
gì, kỳ thực, tôi cũng là một quân cờ của tổng bộ tập đoàn.” Philips cười nói châm biếm nhưng vẫn còn đương chức, ai lại nói mình không là quân
cờ chứ? Lời nói của Philips mang lại sức thuyết phục lớn, Doanh Thiệu
Kiệt không tìm thấy bất kỳ nghi vấn nào. Philips đưa ra ví dụ về chuyện
của Chu Hâm xảy ra mấy ngày trước chính là một bằng chứng xác thực.
Doanh Thiệu Kiệt cũng nhận được tin nhắn MMS, lúc đó đã vô cùng kinh
ngạc về sự việc này, tuy biết Chu Hâm và Tống Dật Tuấn xưa nay có quan
hệ nhập nhằng nhưng bị người khác chụp ảnh, rồi lấy đó bôi nhọ danh dự
thì hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh.
©STE.NT
Doanh Thiệu Kiệt từng gọi điện cho Wagner nhưng ông ta chỉ nói mình
không biết chuyện này, sợ ảnh hưởng tới mối quan hệ với sếp, anh lại
không hỏi nhiều. Sau đó, Jason gọi cho anh, tự dưng nhắc tới nói là sự
việc này hoàn toàn là “vở kịch chính trị” trong nội bộ. Doanh Thiệu Kiệt vừa rồi cảm thấy, sự việc này có lẽ cũng là do một tay Wagner dàn dựng, lại nghe nói có liên quan tới Emma, điều này không khó đoán rằng Wagner đã dùng thủ đoạn nào đó mượn tay Emma và Chu Hâm dựng nên một “trò đùa
chính trị”. Đương nhiên, đối với trò đùa giữa tầng cấp cao này, người bị tổn thương nhất chính là người kẹp ở giữa, mà Tống Dật Tuấn chính là
người này. Nhưng kỳ lạ là, anh biết được thông tin từ người khác nói
rằng Tống Dật Tuấn được bổ nhiệm làm Giám đốc thương vụ toàn quốc, sự
thăng tiến không hợp logic này một lần nữa khiến anh “xì mũi khinh
thường” người em này của mình.
“Thế nào? Nghĩ gì thế?” Philips thấy Doanh Thiệu Kiệt không nói gì,
đoán rằng đối phương đang tìmkiếm manh mối nào đó trong những lời mình
vừa nói, bèn hỏi dò một câu. Doanh Thiệu Kiệt cười gượng gạo, lắc đầu,
cụng lon bia với đối phương, dường như muốn lảng tránh chủ đề này.
Tiếp đến, Philips và Doanh Thiệu Kiệt lại trò chuyện rất nhiều về kỹ
thuật bố trí nhà ở, hai người trò chuyện tới khuya mới chia tay. Về tới
nhà, Doanh Thiệu Kiệt nhìn thấy Tô Duyệt Duyệt đang ngủ say sưa trên ghế salon da dê của mỉnh, ti vi vẫn chưa tắt, điện thoại rơi xuống nền nhà.
Cô gái ngốc nghếch này!
Doanh Thiệu Kiệt nhặt điện thoại rơi trên đất, bất chợt nhìn lên màn
hình ti vi đang quay bộ phim Nhà vua nói lắp. Nhà vua nói lắp là câu
chuyện kể về vua George VI - cha của nữ hoàng Anh Elizabeth II đã làm
thế nào để khắc phục chứng nói lắp của mình. Nếu anh nhớ không nhầm, ti
vi có lẽ vừa phát lời bình luận và phân tích về bộ phim Nhà vua nói
lắp, anh vốn định xem, không ngờ cô ấy đã xem trước rồi.
“Ồ… anh về rồi à?”
Anh cầm chặt điện thoại, tim bỗng đập thình thịch như muốn rơi khỏi
lồng ngực, Tô Duyệt Duyệt nằm trên ghế dường như cảm thấy anh về, mở mắt ngái ngủ nhìn anh, dụi dụi mắt một lúc mới lên tiếng hỏi.Doanh Thiệu
Kiệt đặt điện thoại lên tủ đầu giường bên cạnh, cúi người xuống, bế kẻ
nửa tỉnh nửa mơ này lên giường, dịu dàng nói: “Cô gái ngốc nghếch này,
nếu không phải toàn bộ thiết bị điện trong nhà anh được thiết kế tự động thì điều hòa làm sao có thể tự điều chỉnh nhiệt độ ấm chứ, ngủ như vậy
không cảm lạnh mới lạ.”
“Biết anh thông minh rồi!” Tô Duyệt Duyệt chỉ nghe lơ mơ mà không hề ý thức rằng mình đang ngủ trên giường Doanh Thiệu Kiệt, tùy ý lăn lộn,
quấn tròn mình vào trong lớp chăn bông mềm mại, duy có bộ mặt tràn đầy
hạnh phúc là không bị che kín, Doanh Thiệu Kiệt in lặng ngắm nhìn cô
ngủ.
Cô ngủ lại không ngoan, hết lăn bên này lại lăn bên kia, giống như
lần ở trong khách sạn Bắc Kinh, cuối cùng đã lấn qua “đường phân chia
ranh giới” nhưng cũng không đổ trách nhiệm cho Doanh Thiệu Kiệt. Nghĩ
tới lần đó, Doanh Thiệu Kiệt bất giác mỉm cười, tắm rửa xong xuôi, uống
thuốc, rồi anh sang phòng khách ngủ.
Sáng hôm sau, Tô Duyệt Duyệt phát hiện thấy mình đang ngủ trên giường Doanh Thiệu Kiệt, kêu ầm lên một hồi, trong khi anh đã dậy từ lúc nào
chuẩn bị xong bữa sáng cho cô. Tô Duyệt Duyệt làm ra vẻ ăn uống từ tốn,
kết quả đã bị nghẹn trứng gà, may mà có cốc sữa pha sẵn ở đó, nếu không
chắc đã ngạt thở rồi. Nói ra cũng thật xấu hổ, mang tiếng tới chăm sóc
người ốm, nào ngờ lại được đối phương chăm sóc lại. Có điều, nhìn sắc
mặt của anh cũng khá lên rồi, chắc cũng đã khỏi ốm.
Sau khi ăn xong, Tô Duyệt Duyệt thấy Doanh Thiệu Kiệt đã đặt hợp đồng đi xe chung lên trên bàn, chớp mắt một cái, không biết anh muốn làm gì, chỉ thấy anh ngồi xuống trước mặt mình, chỉ vào hợp đồng nói: “Thay đổi một chút.”
“Thay đổi gì?”
“Đổi thành miễm phí, còn nữa, kỳ hạn hợp đồng sửa thành vô thời hạn.” Doanh Thiệu Kiệt nói ra suy nghĩ của mình bằng một thái độ vô cùng
nghiêm túc, không có chút đùa cợt nào. Anh yêu cô, muốn đưa đón cô đi
làm, càng muốn cô ngồi bên cạnh anh, nghe tiếng nói ríu rít của cô, ngắm nhìn cô ngủ say sưa. Chỉ cần cô ở bên cạnh, mọi thứ đều trở nên tuyệt
vời, Tô Duyệt Duyệt trong lòng rất vui, niềm vui tự nhiên sinh ra lại
không phải xuất phát từ tiền bạc mà ở sự biến đổi quan hệ giữa hai
người, chỉ là anh