XtGem Forum catalog
Âm Mưu Nơi Công Sở

Âm Mưu Nơi Công Sở

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322923

Bình chọn: 9.00/10/292 lượt.

như vậy, Tống Dật Tuấn đứng bên cạnh đợi đúng mười phút, nếu không phải Tô Duyệt Duyệt cảm thấy có người che khuất ánh sáng thì cô cũng

chẳng buồn ngẩng đầu lên.

“Ơ! Sao, sao anh lại ở đây?”

Cô đứng bật dậy, những người xung quanh đều không nhịn được cười,

Tống Dật Tuấn cũng cười, hai bên khóe môi cong lên để lộ hàm răng trắng

muốt, thần thái, cử chỉ đều vô cùng hấp dẫn. Mặt Tô Duyệt Duyệt đột

nhiên nóng bừng, bối rối không biết phải làm sao, điều đó càng khiến Vu

Tiểu Giai ở góc đối diện phải phì cười.

“Cô không phải căng thẳng như vậy, cứ làm từ từ. Tuần này tôi sẽ

không có ở công ty, trong lúc tôi đi công tác, Shelly sẽ tạm thời thay

tôi quản lý, nếu cô có vấn đề gì, có thể hỏi Shelly hoặc gọi điện cho

tôi.”

“Ồ, vâng!”

Tống Dật Tuấn quay sang tạm biệt tất cả những người trong phòng, sau

đó kéo chiếc va li màu bạc ra khỏi cửa. Tô Duyệt Duyệt đứng nhìn theo

Tống Dật Tuấn, trong lòng cảm thấy có chút ngưỡng mộ vị lãnh đạo này.

Anh ta trẻ như vậy mà đã là giám đốc bộ phận, không biết những năm qua

đã nỗ lực như thế nào để có được thành công như hôm nay?

“Sue, cô hài hước thật đấy. Gặp Kevin mà giống như binh sĩ gặp tướng

quân, buồn cười quá, ha ha.” Tiếng cười của Vu Tiểu Giai làm ngắt quãng

mạch suy nghĩ của Tô Duyệt Duyệt, Tô Duyệt Duyệt lập tức thu ánh mắt

lại, quay sang nhìn Vu Tiểu Giai: “Chẳng qua là tôi bị giật mình nên

thấy ngại thôi.”

“Tôi nghĩ cô đã bị ngây ngất trước vể đẹp trai phong độ của giám đốc rồi.”

“Cô đấy, lại bắt đầu rồi.”

Tô Duyệt Duyệt ngồi xuống tiếp tục công việc của mình, lúc đó, Như An Tâm và Vu Tiểu Giai ở bên cạnh bắt đầu nói chuyện.

“Kevin hay đi công tác thế nhỉ?”

“Đúng thế, đến không ai biết, đi cũng chẳng ai hay, nhưng nghe nói

lần này có cuộc họp ở Hồng Kông. Cũng chẳng biết là họp gì, có vẻ bí mật lắm.”

“Đi Hồng Kông shopping thích lắm.”

Như An Tâm tỏ ra rất hiểu việc mua sắm ở Hồng Kông ánh mắt ngưỡng mộ

của Vu Tiểu Giai liếc nhìn túi xách của cô ta để trên bàn, hỏi ngay: “Cô có hay đi Hồng Kông shopping không?”

“Cũng không thường xuyên.”

“Chắc công việc trước đây của cô bận lắm nhỉ?”

“Ừ, cũng hơi bận một chút.”

“Lần sau nếu cô đi, mua hộ tôi ít đồ mỹ phẩm được không?”

“Được thôi, đến lúc đó cứ lên danh sách đưa tôi, tôi sẽ mua cho.” Như An Tâm đã đồng ý lời nhờ vả của Vu Tiểu Giai, Vu Tiểu Giai cảm thấy rất vui, nhân tiện khen chiếc túi xách của Như An Tâm, sau đó mới trở lại

làm việc. Như An Tâm nhìn tài liệu trên bàn, không nhiều lắm, chỉ có một tập tài liệu thôi, so với Tô Duyệt Duyệt đang vùi đầu vào đống đơn đặt

hàng phía bên kia thì đúng là thoải mái hơn rất nhiều, không biết nếu cứ mãi như thế này, liệu cô gái nhìn bề ngoài không có chút tính toán kia

có ghen tỵ không nhỉ, nghĩ đến đây, Như An Tâm cũng làm ra vẻ bận rộn.

Phòng Quản lý hợp đồng thoáng chốc im phăng phắc.

Ba ngày sau đó, văn phòng vắng mặt Tống Dật Tuấn nên đã thiếu hẳn sự

nghiêm túc, mọi người có phần thoải mái hơn, mặc dù Tô Duyệt Duyệt vẫn

chưa thoát khỏi sự bận bịu như ngày đầu tiên nhưng cũng đã dần quen với

công việc. Chẳng có việc gì làm nhiều mà lại không quen, huống hồ Tô

Duyệt Duyệt đã từng làm việc ở công ty tư nhân, ở đó phụ nữ phải làm

việc như đàn ông, đàn ông phải làm việc hùng hục như trâu. Vì vậy Tô

Duyệt Duyệt không sợ nhiều việc, chỉ cần công việc không lộn xộn, rối

tung thì cô đều vui vẻ làm.

Ngược lại, Như An Tâm bắt đầu có vẻ chán nản, đặc biệt là công việc

ghi chép đơn giản nhưng phải lặp đi lặp lại khiến cô ta thỉnh thoảng lại than vãn. Mặc dù chỉ tự than vãn với bản thân, song lại có Vu Tiểu Giai ở bên cạnh đồng tình ủng hộ, vì thế Như An Tâm ngày càng trở nên thân

thiết với cô ta hơn.

Chập tối thứ Sáu, trên đường về nhà, Tô Duyệt Duyệt trả lại lọ dầu

gió cho Doanh Thiệu Kiệt. Mặc dù cô đã định dùng hết sạch lọ dầu để trêu tức tay Doanh Thiệu Kiệt bủn xỉn keo kiệt kia, tối đầu tiên đúng là cô

đã bôi rất nhiều, tuy nhiên ngày hôm sau khi đi làm, phát hiện thấy

trước cửa nhà ăn đã trải một tấm thảm chống trượt, hai nhân viên phục vụ trong nhà ăn nói rằng có một anh chàng đẹp trai, mắc tật nói lắp tới

gặp họ đề xuất trải tấm thảm này. Lúc đó Tô Duyệt Duyệt mới biết không

phải Doanh Thiệu Kiệt thấy chết không cứu, ngược lại còn quan tâm rất

chu đáo, không những tránh cho mình khỏi ngã thêm lần nữa mà còn giúp

người khác tránh được phiền phức này.

“Dùng, dùng, không nhiều, ha ha.”

Khi Doanh Thiệu Kiệt nhận lại lọ dầu gió đã cười như một tên ngốc, Tô Duyệt Duyệt bĩu môi nói: “Sao thế? Anh nghĩ tôi xấu lắm à? Cho tôi

mượn, chắc hẳn anh nghĩ tôi sẽ dùng hết sạch sành sanh ư?”

“Không, không phải, tôi đang nghĩ không biết cô đã khỏi hẳn chưa.”

“Xí, khỏi hẳn rồi, cảm ơn anh!”

Thấy Tô Duyệt Duyệt cảm ơn mình, Doanh Thiệu Kiệt nở một nụ cười rạng rỡ, anh không kể với Tô Duyệt Duyệt rằng anh có nhìn thấy cô ngã nhưng

đáng tiếc đã không tới đỡ cô dậy được trong lúc cô cần, anh cũng không

kể với Tô Duyệt Duyệt rằng anh đã phải thuyết phục mãi nhân viên phục vụ nhà ăn mới đồng ý trải tấm thảm chống trượt đó. Nhưng cho dù nh