
ương sắp xếp.”
Anh công an tên Hứa Dương kéo Doanh Thiệu Kiệt sang một bên, còn mình đứng giữa hai người đàn ông đang cãi lộn, nói với Vu Phong. Vu Phong
chau mày, “ừ” một tiếng, nhưng Doanh Thiệu Kiệt không chịu để yên, lập
tức nói: “Hứa Dương, hôm nay tôi sẽ đi đón Thao Thao.”
“Thiệu Kiệt, tất cả mọi việc đều phải làm theo trình tự, cậu không thể chỉ biết đến mình như vậy.”
“Các người đi mà làm theo trình tự của các người, Thao Thao đi tàu
hỏa thì tôi sẽ đi tàu hỏa, Thao Thao đi máy bay, tôi sẽ đi máy bay.” Hứa Dương còn đang nói, Doanh Thiệu Kiệt đã vội ngắt lời. Trong lòng anh,
Thao Thao chiếm một vị trí cực kỳ quan trọng, vì sự việc năm đó khiến
anh luôn cảm thấy ăn năn, day dứt, giờ đây anh phải có trách nhiệm với
đứa trẻ này, anh cần phải bảo vệ đứa trẻ để bù lại những tổn thương đã
gây ra cho nó.
“Thiệu Kiệt, nếu muốn Thao Thao trở về bình an, cậu không thể làm mọi việc hồ đồ như vậy. Hơn nữa, lúc nãy tôi đã nói rồi, tất cả mọi thủ tục cần phải có người giám hộ pháp lý, vì vậy việc này nhất định phải do Vu Phong ký tên xác nhận.”
“Tôi là cậu của Thao Thao, tôi có quyền này! Còn anh, từ khi Thao
Thao sinh ra đến nay, anh chưa lúc nào làm tròn nghĩa vụ của một người
bố!” Doanh Thiệu Kiệt bất chấp tất cả, đẩy Hứa Dương ra, mắng chửi Vu
Phong thậm tệ, từng câu từng chữ đều sắc bén, gãy gọn thu hút sự chú ý
của những người xung quanh, vì thế khi thấy hai người bước ra từ phòng
đối diện, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ. Đứng đằng sau Doanh Thiệu
Kiệt một đoạn không xa, cô gái ôm chú chó trên tay nhìn người đàn ông
phía trước cười khẩy một cái. Bộ dạng mắng chửi của anh ta thật hung dữ, lời nói đanh thép, hoàn toàn trái ngược với vẻ lắp ba lắp bắp thường
ngày.
Anh ta là cậu của Thao Thao, có nghĩa Thao Thao chính là con chị gái
anh ta, vậy chị gái anh ta đâu? Tô Duyệt Duyệt vừa ôm Bồn tắm nhỏ vừa
nghĩ, nhưng suy nghĩ mới chỉ thoáng qua lập tức đã bị giật nảy mình bởi
tiếng mắng trả ầm ầm của Vu Phong: “Doanh Thiệu Kiệt, cậu nên biết điều
một chút! Lần đó nếu không phải tại cậu, Thao Thao liệu có bị bắt cóc
bán đi hay không? Đúng vậy, tôi đã ly hôn với chị gái cậu nhưng tôi vẫn
là người có quyền giám hộ! Chị gái cậu đã qua đời, tôi chính là người
giám hộ duy nhất của Thao Thao!”
“Anh!”
Doanh Thiệu Kiệt bước lên, đẩy Hứa Dương sang bên, giơ nắm đấm về
phía Vu Phong, tuy nhiên dù gì Hứa Dương cũng là công an, chỉ chớp mắt
đã giữ chặt Doanh Thiệu Kiệt - người cao hơn mình hắn nửa cái đầu, lôi
anh ta về chỗ cũ, quát lớn: “Cậu định làm gì thế?!”
“Không có tôi và chị gái cậu, liệu cậu có tiền học đại học không? Bây giờ còn dám mắng tôi nữa! Cậu có tư cách gì mắng tôi? Không làm tròn
trách nhiệm của người bố, con trai tôi bị bọn buôn người bắt đi, là ai
đã khiến nó bị như vậy?”
Vu Phong chỉnh lại cổ áo, vẻ mặt lạnh tanh. Doanh Thiệu Kiệt đứng
chết trân như khúc gỗ, mình đã từng cùng anh ta ngồi chung một bàn, ăn
chung một mâm do cùng một người phụ nữ nấu, anh ta đã từng chu cấp tiền
bạc cho mình ăn học, anh ta đã từng vỗ vai mình dạy kiếm sống sao cho
đàng hoàng, có trách nhiệm của một người đàn ông. Vậy mà, quá khứ đã qua lại trở thành hiện thực đau xót, người đàn ông phong thái đạo mạo kia
và mình chính là hai người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời chị
nhưng cũng hủy hoại hạnh phúc cả đời của chị, thậm chí, cả tính mạng của chị.
Bầu không khí căng thẳng bỗng nhiên dịu lại, ánh mắt hung dữ nảy lửa
vừa rồi như thể bị phủ lên một tầng khói mỏng. Chị gái, chị gái ruột của anh, đúng vậy, đâu đó trong đầu anh bỗng thấp thoáng hiện ra nụ cười ấm áp của chị và cả dáng người xanh xao tiều tụy của chị.
Vu Phong.
Thao Thao.
Chị đã mất đi tình yêu của mình.
Chị đã mất đi đứa con trai của mình.
Gia đình tan nát, đổ vỡ ngay trước mắt chị, chị đã không thể chịu
nổi, mắc bệnh ngày một nặng, có lẽ mọi gửi gắm của một người đều đã tan
biến vào hư không, chị từ từ rơi vào vòng xoáy trống rỗng vô biên, không ai giúp đỡ, cho đến khi vòng xoáy đó nuốt chửng cả người chị.
“Chị…”
Anh nghẹn ngào gọi một tiếng, cánh mũi hơi đỏ, mọi chuyện trong quá
khứ bỗng chốc ùa về giống như những mũi kim đâm vào tim buốt nhói. Hứa
Dương vốn đang khuyên can, thấy Vu Phong nhắc lại chuyện cũ, vội khuyên
anh ta đừng nên nghĩ ngợi nhiều, có điều thật không ngờ, người đàn ông
trước mặt đã sải bước ra khỏi đồn công an mà không nói một lời nào, chỉ
nghe thấy tiếng bước chân ngày một xa khuất khỏi hành lang. Tô Duyệt
Duyệt một tay ôm Bồn tắm nhỏ, một tay gỡ kính, cô không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy Doanh Thiệu Kiệt đang phải gánh chịu nỗi đau đớn, dằn vặt do chính mình gây ra. Vừa nghĩ cô vừa chạy theo anh.
Lúc này Hứa Dương mới chú ý tới cô gái đi cùng Doanh Thiệu Kiệt, có điều chưa nhìn rõ mặt cô gái đó thì đã thấy trước mặt còn trơ lại một mình
Vu Phong.
Khi Tô Duyệt Duyệt chạy ra ngoài, sự căng thẳng đã giảm bớt đi nhiều, mặc dù chiếc xe Polo màu đen bị chiếc BMW che khuất nhưng từ vị trí
chéo này cô vẫn có thể nhìn thấy đầu xe.
“May mà chưa đi.”
Tô Duyệt Du