Polly po-cket
Âm Mưu Nơi Công Sở

Âm Mưu Nơi Công Sở

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322961

Bình chọn: 7.00/10/296 lượt.

yệt thở dài một tiếng, vội vã sải bước đi tới. Doanh Thiệu Kiệt đã ngồi yên lặng trong xe, có điều hai mắt đều nhắm lại, ngay cả

khi Tô Duyệt Duyệt leo lên xe, ngồi ở ghế bên cạnh, anh cũng vẫn nhắm

mắt, ngả đầu ra sau.

Tô Duyệt Duyệt liếc nhìn Doanh Thiệu Kiệt, cẩn thận đặt Bồn tắm nhỏ xuống băng ghế sau rồi nhẹ nhàng hỏi: “Anh không sao chứ?”

Doanh Thiệu Kiệt không trả lời.

Cô mỉm môi, biết ý ngồi lặng im bên cạnh, trong sách từng nói, nam

giới cũng có cảm xúc giống nữ giới, lúc này tốt nhất không nên làm

phiền, tránh không để anh ta bị kích động.

“Đừng xem tôi chỉ là một con cừu, sự thông minh của loài cừu thật khó tưởng tượng, trời có cao tới đâu, tình cảm cũng sẽ cùng dạt dào…” Đột

nhiên, chuông điện thoại của Tô Duyệt Duyệt vang lên.

“Shelly?” Tô Duyệt Duyệt ngạc nhiên, hôm nay là cuối tuần, Shelly gọi điện đến lẽ nào lại muốn mình làm thêm? Thôi kệ đi, cứ nghe điện thoại

rồi tính sau. Khi Tô Duyệt Duyệt còn làm ở doanh nghiệp tư nhân, cô cũng thường xuyên phải làm thêm nên cũng đã quen với việc này, chỉ có điều

lúc này Shelly gọi điện đến bảo làm thêm thì thật không thích hợp chút

nào.

“Sue.”

Vừa bấm nút nghe đã thấy Shelly réo tên mình, chưa kịp chào hỏi cô ta một tiếng thì Shelly đã nói ngay vào chủ để chính: “Đồng nghiệp Emma ở

trụ sở văn phòng Bắc Kinh của chúng ta từ chức rồi, cô ta là nhân viên

lâu năm, xin nghỉ phép quá nhiều nên thời gian bàn giao công việc đáng

lẽ là một tháng nay chỉ gói gọn trong một tuần, bộ phận Nhân sự vẫn chưa tuyển được người, Kevin cũng bận không có thời gian tới gặp cô ta, cô

sẽ đi Bắc Kinh một tuần để nhận bàn giao công việc…”

Shelly chưa nói xong, Tô Duyệt Duyệt đã đoán ra vấn đề, Shelly muốn

mình tới đó nhận việc nhưng mình vừa chân ướt chân ráo vào JSCT, sao có

thể đi nhận bàn giao công việc chứ, người đồng nghiệp tên Emma đó mặt

mũi thế nào, ăn nói ra sao mình đều không biết, bảo mình nhận bàn giao

thế nào đây? Không đợi Shelly nói xong, Tô Duyệt Duyệt đã vội nói:

“Shelly, tôi không hiểu công việc ở trụ sở Bắc Kinh, đường đột đi như

vậy, chẳng may có sơ suất gì thì phải làm thế nào?”

“Sue, đây là cơ hội để cô rèn luyện, ai mà chẳng phải chịu áp lực

chứ? Với độ tuổi của cô và tôi hiện nay, áp lực phải lớn một chút mới

đúng.”

Shelly không nói áp lực của cô lớn thế nào, chỉ lấythế của kẻ bề trên ép buộc Tô Duyệt Duyệt kiểu gì cũng phải tới Bắc Kinh nhận công việc

bàn giao này. Cuối cùng, Shelly còn nói thêm một câu: “Cô có thể gọi

điện cho Kevin, hỏi ý kiến anh ta xem sao, nhưng trước khi anh ta đi

công tác đã trao toàn quyền giải quyết mọi việc trong bộ phận cho tôi

rồi, tôi cũng là vì nghĩ cho bộ phận. Đương nhiên, nếu cô thực sự không

muốn đi, tôi cũng sẽ không ép.”

“Vậy công việc hiện tại của tôi thì sao?” Tô Duyệt Duyệt biết hiện

giờ mình như cá nằm trên thớt, sếp bảo làm gì thì làm đó, có điều công

việc ở bộ phận Quản lý hợp đồng chất cao như núi, cô không thể bỏ đi như vậy được.

“Thứ Hai hãy cố gắng sắp xếp ổn thỏa mọi việc, sau đó phát sinh chuyện gì, tôi sẽ làm thay cô.”

“Vâng.”

Thấy Tô Duyệt Duyệt đã đồng ý, Shelly mừng rỡ ra mặt, sau đó còn

hướng dẫn cô tới phòng Tài chính để yêu cầu đặt phòng, đặt vé máy bay,

Tô Duyệt Duyệt chưa từng đi máy bay bao giờ, đây chính là lần đầu tiên,

mặc dù cảm thấy lo lắng về công việc nhưng nghĩ đến được ngồi máy bay,

cô lại thấy hưng phấn.

Cuộc điện thoại vừa chấm dứt, còn đang mải suy nghĩ mông lung, đột

nhiên Tô Duyệt Duyệt nghe thấy tiếng nói ở bên cạnh: “Cô, cô bảo cô ta

gửi, gửi thư cho cô, rồi gửi bản sao cho Kevin.”

“Ủa, anh không sao chứ?”

Người đàn ông bên cạnh không biết đã ngồi thẳng người lên từ lúc nào, lại nói lắp như cũ, không còn vẻ trôi chảy như lúc cãi nhau với Vu

Phong nữa, Tô Duyệt Duyệt sững người một lát, sau đó quan tâm hỏi han

anh ta, Doanh Thiệu Kiệt quay mặt sang, chỉ nói khẽ: “Chuyện gì, cũng

phải có, có bằng chứng mới được.”

“Anh nói cũng đúng, nhưng cô ấy vừa gọi điện cho tôi, hay giờ tôi

nhắn tin, bảo cô ấy gửi thư nhỉ!” Tô Duyệt Duyệt tự lẩm bẩm một mình,

tin nhắn đã soạn xong mà mãi một lúc sau mới gửi đi nhưng Shelly mãi vẫn không thấy hồi âm, Tô Duyệt Duyệt đang lo lắng thì thấy Doanh Thiệu

Kiệt khởi động xe, bèn ngồi ngay ngắn vào vị trí, chợt nhớ lại trạng

thái lái xe điên loạn ban nãy của Doanh Thiệu Kiệt, vội vàng cất điện

thoại, nói: “Tôi còn chưa ngồi về ghế sau.”

“Ồ!”

Anh đáp lại một tiếng, sau đó táp xe vào lề đường, Tô Duyệt Duyệt

không ngờ Doanh Thiệu Kiệt dừng xe để mình trở về vị trí băng ghế sau.

Cô chỉ buột miệng nói ra vậy thôi, nhưng khi đối phương đáp ứng yêu cầu

của mình thì cô lại cảm thấy không thoải mái cho lắm, thấy mình hơi phức tạp, lắm chuyện, liền nói: “Nói vậy thôi, ngồi thì cũng đã ngồi rồi,

còn đổi gì nữa!”

Lần này, Doanh Thiệu Kiệt chẳng nói chẳng rằng, lái thẳng xe đến

trước cổng tầng nhà Tô Duyệt Duyệt, giúp Tô Duyệt Duyệt xách đồ của Bồn

tắm nhỏ vào nhà, Tô Duyệt Duyệt còn chưa kịp mời anh ta uống nước và nói lời cảm ơn thì anh ta đã lẳng lặng ra về, nghe tiếng bước chân mỗi lúc

một xa,