
muốn đi đâu?” Thượng Quan Ngự Kiếm khó hiểu quay đầu, liền vội vàng kéo nàng lại. “Chúng ta đang bàn
chuyện, nơi này không phải là chỗ nàng có thể loạn nháo.”
“Ta cũng có chuyện muốn bàn.” Mạc Nguyên Thiến tránh đẩy tay hắn ra, không có hảo khí trừng hắn.
“Không có gì tốt để bàn, nàng thế nào
cũng không thể đi!” Thượng Quan Ngự Kiếm chỉ cần vừa nghĩ đến nàng nói
sẽ gả cho một nam nhân khác, khí giận liền bừng nổ trào lên, không chút
nào che giấu.
“Ta không phải muốn tìm ngươi.” Mạc
Nguyên Thiến liếc mắt trừng hắn một cái, đối với tuyên án bá đạo này của hắn đã không thèm nghĩ ngợi nhiều gì. Dù sao “tiểu nhân báo thù kí ở
tường thượng” , cho dù hiện tại bị hắn quản chế gắt gao trốn không
thoát, nàng cũng tin tưởng phong thủy luôn luân chuyển, sẽ có lúc nàng
vượt qua hắn!
“Bằng không nàng muốn tìm ai?” Thượng Quan Ngự Kiếm hoàn toàn không tin nàng.
“Trong này liền chỉ có hai ngưòi, không
phải muốn tìm ngươi, đương nhiên là tìm hắn!” Mạc Nguyên Thiến mắt sáng
linh động chuyển, ngón tay từ tốn chỉ thẳng hướng Võ Hoài Thiên nãy giờ
vẫn không nhúc nhích như núi.
Võ Hoài Thiên nhướng cao mày, Thượng Quan Ngự Kiếm là mây mù đen mặt.
“Nàng đừng cố ý sinh sự.” Sớm trải qua
quá trình nhìn nhận năng lực chế tạo phiền phức của Mạc Nguyên Thiến,
Thượng Quan Ngự Kiếm thật muốn lại điểm á huyệt của nàng, đem nàng mang
trở về phòng riêng.
Mạc Nguyên Thiến cũng không nghĩ tiếp
tục nói cùng hắn, trực tiếp đi tới trước mặt Võ Hoài Thiên, chuẩn bị
cùng hắn “bàn chuyện” thật tốt.
“Các hạ (danh từ dùng để xưng hô, xem phim kiếm hiệp rồi nghe cũng không lạ nha) đường đường là Võ Hoàng, giữ lấy gia phó quý phủ chúng ta, không lẽ lại không nói chút chuyện công đạo?” Mạc Nguyên Thiến mắt đẹp thoáng nhìn, thanh
âm mặc dù kiều mị, song đối với Võ Hoài Thiên hoàn toàn không có tác
dụng phụ nào, chính là khiến Thượng Quan Ngự Kiếm giận khí càng tăng
lên!
“Về điểm này, ta sẽ tìm thiếu gia các vị nói chuyện.” Võ Hoài Thiên xem xét khuôn mặt tối sầm của Thượng Quan,
không muốn cùng nàng nói nhiều. Qua vài làn tiếp xúc lúc trước, hắn đối
với vị thiên kim tiểu thư chính quy của Mạc phủ này, thật không có hảo
cảm cho lắm, nếu không phải Thượng Quan Ngự Kiếm coi trọng nàng như vậy, hắn sớm đã đem nàng đánh ra ngoài.
Khó bảo, trẻ con tùy hứng, là cảm giác hắn đối với Mạc Nguyên Thiến.
“Nếu ta kiên trì không muốn bàn chuyện thì sao?”
Mạc Nguyên Thiến tự nhiên ngồi xuống,
trở thành người nghe nhìn hắn trả lời, thân thủ tự tay rót trà ra, có
phần nắm chắc hắn sẽ không đuổi người.
“Thứ tại hạ không có thời gian.” Võ Hoài Thiên liếc mắt nhìn Thượng Quan Ngự Kiếm, muốn hắn quản tốt nữ nhân
chính mình, nếu không đừng trách hắn không tính thâm tình hảo hữu.
“Các hạ không muốn biết Thiên Hạm có tâm phiền muộn gì sao?” Mạc Nguyên Thiến nhanh chóng nói, kịp trước khi
Thượng Quan Ngự Kiếm hành động, hiểu rõ một khi câu vừa ném ra, Võ Hoài
Thiên tuyệt đối sẽ chuyên chú nghe ngóng.
“Bàn chuyện cùng đại ca ta là có thể,
ngươi muốn tìm cha ta nói cũng chẳng sao, nhưng là ta có thể chắc chắn
với ngươi, cho dù hai người bọn hắn đồng ý đáp ứng, chỉ cần Thiên Hạm
không muốn ở cùng ngươi, Mạc phủ chúng ta tuyệt sẽ không làm khó xử
nàng, ngươi vẫn không cưới được người.” Mạc Nguyên Thiến mắt to vừa
chuyển, những câu này nói ra quả nhiên hạ gục Võ Hoài Thiên.
“Được, ngươi nói đi.” Võ Hoài Thiên rốt cuộc chỉ có thể nói một câu.
“Ta muốn nói chuyện riêng với ngươi.”
Mạc Nguyên Thiến thị uy trừng mắt Thượng Quan Ngự Kiếm một bên, biểu
hiện rõ ràng bất mãn của bản thân đối với hắn.
Thượng Quan Ngự Kiếm lạnh lùng trừng lại nàng, còn đang định cự tuyệt thì Võ Hoài Thiên đã lên tiếng trước.
“Chúng ta buổi chiều lại nói tiếp.” Võ Hoài Thiên lấy ánh mắt ý bảo, làm Thượng Quan Ngự Kiếm không thể nào cự tuyệt.
“Ta ở bên ngoài.” Giống như Mạc Nguyên
Thiến đối với hắn, Thượng Quan Ngự Kiếm nhìn ra được vị Trầm cô nương nữ phẫn nam trang kia, đối với Võ Hoài Thiên quan trọng như thế nào. Huynh đệ một ruột, Thượng Quan Ngự Kiếm đương nhiên chỉ có thể đồng ý.
Ném cho Mạc Nguyên Thiến một ánh mắt
cảnh cáo, muốn nàng đừng nháo để sau lại gặp chuyện không may, Thượng
Quan Ngự Kiếm bước ra ngoài để lại hai người trong phòng nghị sự, trong
lòng âm thầm quyết định, đến khi bọn họ bàn xong liền sẽ đem Mạc Nguyên
Thiến áp tải về phòng, , miễn cho nàng cố ý bốn bề gây chuyện.
“Đã có thể nói đi.” Nhìn cửa phòng khép lại, Võ Hoài Thiên lập tức lên tiếng.
“Đương nhiên.” Mạc Nguyên Thiến trước
điểm xuyết một ngụm trà. “Vậy ngươi trước nói cho ta biết, ngươi tính
đem Thiên Hạm đặt lên vị trí nào?”
“Vị trí?”
“Ngươi là tính thu nàng về làm thiếp
sao?” Hiểu được hai tên nam nhân trong ngoài cánh cửa kia đều sắp không
còn tính nhẫn nại, Mạc Nguyên Thiến cũng không lòng vòng luẩn quẩn nói
thẳng.
“Ai nói như vậy?” Võ Hoài Thiên nhướng cao mi, sắc mặt trong nháy mắt trở nên thực dọa người.
“Thiên Hạm.” Mạc Nguyên Thiến đương
nhiên không bị dọa nạt đến, thậm chí còn có tâm tình kiều ngọt cười
cười. “Ta nói hai người các ngươi cũng