
hương Bắc xa xôi: “Tổ tiên của chúng ta từng nói:
‘Biết là không thể nhưng vẫn cố hết sức'. Trước tiên dùng thuốc cải tạo
thuần phục, rồi tìm cách khôi phục họ trở thành con người. Tôi sẽ không
từ bỏ.”
Thư Bình Nam yên lặng nhìn khuôn mặt bình tĩnh của anh, không nói nên lời.
“Về phần Diệp Diễm.” Cố Đồng nói, “Cậu bí mật đi thăm dò. Tôi không nghi ngờ sự trung thành của Hà Khâm Du. Nhưng tùy tiện giết chết Diệp Diễm không phải là hành động anh ta nên có. Có
lúc, sự trung thành sẽ khiến một người lý trí làm chuyện ngu xuẩn.”
Ngay tại lúc đó, ở vùng đất Zombie cách xa mấy ngàn dặm.
Tại căn phòng rộng rãi ở nơi cao nhất trên tòa thành đá tro xám cổ xưa.
Hoàng hôn, trên chiếc giường lớn nằm chính giữa phòng.
Thân thể trắng nõn bị dây hợp kim dẻo buộc chặt, cố định trên giường. Áo sơ
mi quân đội màu trắng mỏng tang khó có thể che lại những nơi kín đáo.
Trình Thanh Lam hoảng sợ bừng tỉnh.
Nhìn rõ trần nhà màu xám trên cao, cùng sắc trời buổi xế chiều ngoài căn
phòng rộng rãi, Trình Thanh Lam chỉ sửng sốt trong chốc lát, tay chân ra sức vùng vẫy.
Nhưng không thể giật ra được, sợi dây kim loại màu bạc giữ chặt tay chân cô
trên chiếc giường mềm mại. Áo hai dây và quần soóc quen thuộc bên người
đã biến mất, chỉ còn lại chiếc áo sơ mi nam rộng thùng thình, bên dưới
mát lạnh.
Nỗi sợ bỗng ập tới.
Đầu cô vẫn còn rất đau nhưng không thể nào quên đi hình ảnh Diệp Diễm ngã
xuống biển, và cả hình ảnh màu trắng bạc của Đinh Nhất.
Bên tai văng vẳng tiếng rít điên cuồng, như thể đám quỷ kêu góc trong gió. Đó là tiếng kêu của Zombie.
Trình Thanh Lam lại giật mạnh tay chân để nới lỏng dây trói, nhưng cho đến
khi lưng cô toát đầy mồ hôi mà dây kim loại vẫn còn rất chặt.
Trình Thanh Lam nhìn vách tường loang lổ cũ kỹ, cảm giác bức bối trào dâng
trong lòng. Cuối cùng, thậm chí tứ chi cũng chua xót đến mức khiến cô
không thở nổi. Đau khổ và tức giận, lại bị trói trên chiếc giường này,
khiến cô không thể nhúc nhích.
Mọi chuyện đã sáng tỏ, còn Diệp Diễm lành ít dữ nhiều. Những binh lính phải chờ đợi số mệnh nào đây? Tại sao quân biên phòng ở Nam Thành lại cấu
kết cùng Zombie?
Hốc mắt dần ẩm ướt, vòng ôm nóng bỏng và vẻ mặt tĩnh lặng Diệp Diễm rõ mồn một ngay trước mắt. Cô vừa mới nhận nhẫn cưới của anh mà. Trình Thanh Lam hối hận không thôi, chiếc nhẫn vẫn còn để trong căn phòng ở vùng đất chết.
Trời tối dần, đèn tự động trong phòng chợt sáng. Ánh sáng nhu hòa ấm áp và
tiếng rít thê lương của Zombie khiến con người run sợ trong lòng.
Chẳng biết người kia đã đứng ngoài cửa từ khi nào.
Ánh đèn chiếu xuống người anh. Người đàn ông đã khôi phục dáng người vẫn
anh tuấn khôi ngô như vậy, đôi mắt đen nhánh sáng quắc nhìn cô gái nằm
trên giường, vẻ mặt hơi khác lạ.
Anh ôm cô từ vùng đất chết trở lại vùng đất Zombie. Đám người Hoàng Địch
Linh bị cô đánh cho thương nặng không cam lòng, thế nhưng anh lại không
quan tâm.
Anh hận con người Trái Đất, cũng hận cô.
Cô gái nằm trên giường cũng thấy anh, cơn giận bỗng trào dâng trong mắt
lại nhanh chóng biến mất, trở nên lạnh lẽo thấu xương. Rồi cô dời mắt
đi, không nhìn anh thêm nữa.
Ánh mắt này tựa như một cái gai đâm vào lòng anh.
Đinh Nhất cho tay vào túi quần, đi tới bên giường. Trình Thanh Lam vẫn
nghiêng đầu nhìn chằm chằm về phía tường. Những đường nét nhu hòa tinh
khiết bao quanh gò má thanh tú, còn cần cổ trắng nõn vẫn vùi sâu trong áo sơ mi của anh.
Cô gái người Trái Đất. . . . . .
Vừa bắt đầu cũng chỉ là lợi dụng. Nhưng cô gái này thú vị hơn những giống cái mà anh đã từng gặp,
cho dù lướt qua cũng rất ngon miệng. Đương nhiên, cô sẽ là công cụ, cũng là bạn trên giường của anh.
Nhưng cô lại yêu tên đàn ông Trái Đất mà độc ác khước từ anh.
Đàn ông Trái Đất đã sát hại, đoạt lấy bao nhiêu phụ nữ hành tinh Hackley!
Anh còn nhớ rõ toàn bộ hình ảnh tên bộ trưởng cho anh xem ở phủ thủ
tướng: Thiếu nữ Hackley xinh đẹp bị mấy tên đàn ông Trái Đất vây chặt. Sau khi phát tiết xong, đám đàn ông Trái Đất còn điên cuồng móc
trái tim màu tím trong lồng ngực thiếu nữ còn thoi thóp ra, hò reo ném
lên trời. . . . . .
Vậy mà cô lại phản bội anh. Mấy ngày trước cô vẫn còn ở trong lòng anh, bị hôn đến mức thở gấp liên hồi, mấy ngày sau cô đã nhìn Diệp Diễm bằng ánh mắt dịu dàng buồn bã như vậy.
Sau đó, cô lại ngốc nghếch mà cứu anh, lại còn ngu ngốc thề son sắt rằng sẽ báo thù cho anh. . . . . .
Vì vậy anh càng thêm muốn cô. Lời yêu khi trước nói với cô cũng chỉ để dụ
dỗ. Không dụ đỗ được nhưng anh lại càng thêm muốn cô, chỉ muốn mà thôi.
Đôi mắt đen nháy chợt trầm xuống, giọng nói của anh trầm thấp như gió đêm
vùng đất Zombie, mang giọng trêu đùa cố hữu: “Không phải em nói sẽ giúp
tôi báo thù sao?”
Cô gái nằm trên giường vẫn không nhìn anh, đôi mắt trong suốt tối sầm lại.
Phản ứng này khiến anh có phần vui vẻ, nhưng lại thêm nhói đau.
“Còn nhớ hương vị của tôi không?” Anh cúi đầu xuống, hơi thở lạnh lẽo phả lên cổ của cô.
Thân thể cô run lên, từ từ quay đầu lại, lẳng lặng nhìn anh bằng đôi mắt đỏ bừng ẩm ướt: “Chưa bao giờ nhớ tới!”
Tròng mắt