
người người sợ hãi ngồi cạnh cô đây là bán thú cố chấp đòi ở lại bên
mình.
Song, anh ta lại là Diệp Diễm!
Tuy Đinh Nhấp xem thường không đầu quân cho anh ta. Nhưng cũng hay nhắc đến vài chuyện về anh ta: Hơn vạn binh lính bị vứt bỏ lại vùng đất chết gần như lâm vào tình
trạng hỗn loạn sụp đổ. Là người đàn ông này đã dứt khoát khởi nghĩa vũ
trang, dùng thủ đoạn dũng mãnh và uy danh hơn người tập trung những binh sĩ vụn vặt lại, hình thành thế lực mới ở đại lục. Cũng là
người đàn ông này đã mang theo ý chí không thể phá hủy của binh lính,
liên tục xây dựng bức tường vây cao mười mét giữa vùng đất Zombie và
vùng đất chết, cũng đuổi phần lớn Zombie ra khỏi vùng đất chết này.
Nhưng cũng là người đàn ông này, vào buổi chiều hôm nay, vào ngày quen biết đầu tiên của họ, không chịu buông tay mình ra, nói
lời những lời chân thành: “Hai mươi bảy năm qua, đây là lần đầu tiên tôi muốn hiểu biết thêm về một người phụ nữ!”
Thậm chí còn khiến cô nảy sinh thiện cảm khó hiểu với một bán thú. Trình
Thanh Lam chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng rối rắm, mà người khởi xuớng
lại ngồi yên bất động.
--------------------
Cuối cùng xe cũng dừng lại vững vàng. Cửa xe tự động mở ra, Diệp Diễm bước ra ngoài. Trình Thanh Lam cũng dịch người qua rồi xuống xe.
“Chuẩn bị chút đồ ăn.” Diệp Diễm nói một câu với người lính, nghiêng đầu liếc
nhìn cô rồi bắt lấy bàn tay phải của cô, dắt cô vào trong sân. Vệ binh
cầm súng ở cửa luôn được Diệp Diễm huấn luyện khắt khe. Lúc này anh ta
đang cúi gằm nhưng vẫn không kiềm chế được len lén liếc nhìn hai người.
“Buông tay!” Trình Thanh Lam khẽ hô, nhưng Diệp Diễm hoàn toàn không quay đầu
lại. Anh ta vẫn bước đi kiên định kéo cô thẳng vào trong. Xuyên qua hành lang dài cổ xưa, cứ cách vài bước có một vệ binh đứng gác đều ngạc
nhiên há hốc. Trình Thanh Lam vừa lúng túng vừa bực mình, nhưng lại
không giẫy ra được. Chỉ có thể cúi thấp đầu, bước nhanh theo anh vào
trong. Người đàn ông này lại cố chấp quá mức, khác hẳn với buổi chiều!
Đến căn phòng ở trong cùng, cửa tự động từ từ mở ra, Diệp Diễm kéo cô vào rồi khóa cửa lại.
“Ngồi đi.” Diệp Diễm đưa cô đến chiếc ghế dựa, lúc này mới chịu buông tay.
Trình Thanh Lam sa sầm mặt không nói gì.
Căn phòng này rất đơn giản, ngoại trừ cửa bảo vệ, bàn ghế đều giống như
được trở về hai trăm năm trước. Diệp Diễm ngồi xuống ghế tựa sát cạnh
cô, nhìn sắc mặt khó coi của cô rồi cất tiếng trầm ấm: “Giận à?”
Trình Thanh Lam không thèm ngẩng đầu lên, cô nói: “Diệp Diễm phải không? Hôm
nay tôi tới muốn nói về việc thủ hạ của anh bị giết.” Giọng điệu rất
nghiêm túc.
Diệp Diễm không lên tiếng, cô nói tiếp: “Tôi nói hết những chuyện tôi biết
rồi sẽ đi ngay. Mấy ngày trước, có hai người đàn ông trang bị giống tôi
đến tìm tôi. Họ rất mạnh, hỏa lực của vũ khí cũng mạnh hơn tôi. Họ lôi
kéo tôi nhập bọn, nói muốn làm vua đại lục gì đó, nhưng tôi từ chối. Họ
còn nói sẽ để tôi suy nghĩ, suy nghĩ kỹ rồi liên lạc với họ. Nhưng tôi
không muốn điên cùng với bọn họ. Cho nên tôi nghĩ thủ hạ của anh có lẽ
do họ giết. Nhưng nguyên nhân cụ thể thế nào thì tôi không biết. Thủ hạ
của anh không phải do tôi giết. Như vậy thôi.”
Diệp Diễm trầm tư một lúc rồi nói: “Tôi biết, chắc chắn không phải em giết.
Thân thủ của hai người lính của tôi đều rất giỏi, muốn giết họ không hề
dễ dàng.” Trình Thanh Lam nghe vậy liền nhíu mày, Diệp Diễm lại hỏi:
“Vậy bọn họ có nói có thể tìm họ ở đâu không?”
Trình Thanh Lam ngẫm nghĩ: “Ở biên giới phía bắc, đường Lan Sĩ.”
Diệp Diễm nói: “Bọn họ có bao nhiêu người?”
“Có hai người tới tìm tôi. Nhưng nghe giọng điệu của họ hình như không chỉ
có vậy.” Trình Thanh Lam nhớ lại, “Đúng rồi, người đàn ông kia cũng
xuyên không tới thời đại này.”
“Vùng đất chết bỗng nhiên xuất hiện nhóm người có vũ lực đáng sợ như vậy, mà
lại không phải là người thời đại này. . . . . .” Diệm Diễm trầm ngâm.
“E rằng có âm mưu. . . . . .” Trình Thanh Lam nói tiếp lời anh.
“Thanh Lam. . . . . .” Anh khẽ gọi tên cô. Trình Thanh Lam vẫn còn giận, cô
nói quả quyết: “Giải thích xong rồi, Diệp lão đại có thể thả tôi đi
không?”
Người đàn ông ngồi cạnh đột nhiên nở nụ cười thâm trầm, hơi thở đột nhiên phả đến gần mặt cô. Cô giật mình ngẩng đầu lên, đã thấy thân thể của anh đã kề sát bên cô từ lúc nào không hay. Hai tay chống lên tay vịn ghế dựa của cô, nhìn cô từ trên cao.
“Hả? Vẫn còn giận à?” Bóng dáng người đàn ông che tất cả ánh sáng, anh ta
nhìn cô bằng đôi mắt sáng quắc, “Tôi không cố ý. Tôi chỉ tạm thời thay
đổi lộ trình tới chợ, cũng không biết sẽ gặp em ở đó!”
Trình Thanh Lam biết anh nói thật, nhưng vẫn tức giận không nguôi. Cô quay
đầu sang bên không để ý tới anh. Anh nhìn gò má trắng nõn của cô mà cảm thấy trái tim đập mạnh. Kiềm chế khát vọng, anh ép mình phải từ từ quay mặt đi.
“Báo cáo!” Ngoài cửa bỗng truyền đến giọng nói không cảm xúc của Trần Giai
Tân. Trình Thanh Lam giật mình run lên, Diệp Diễm đứng phắt dậy, nhìn cô rồi lại ngồi xuống.
“Vào đi.” Diệp Diễm trầm giọng nói.
Trần Giai Tân sải bước đi tới: “Lão đại, cô gái trốn tho