XtGem Forum catalog
Anh Hùng Thời Loạn

Anh Hùng Thời Loạn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325493

Bình chọn: 7.5.00/10/549 lượt.

g trống không. Những đường cong đầy đặn của phụ nữ

trưởng thành có thêm vẻ trắng nõn non nớt của thiếu nữ. Giống như một

đóa hoa tinh khiết từ từ nở rộ. Vì thế đây là lần đầu tiên anh nhìn phụ

nữ tới thất thần. Biểu tình của cô rất sinh động, sau khi thay quần áo

xong lại lộ vẻ mặt thất vọng. Cô xoay người đưa lưng về phía anh, anh

không kiềm chế được tiến lên một bước, muốn nhìn thêm.

Vì thế mà cô đã phát hiện ra, còn anh đã biến thành bán thú.

Hoàn hồn lại, anh đón nhận ánh mắt dò xét của cô, nói chậm rãi bằng giọng

trầm ấm: “Em nói xem, vì sao hôm nay tôi lại biến thân?”

Trình Thanh Lam không ngố, nhìn vào màu mắt sâu thẳm của anh, cô nhớ tới dáng vẻ ngẩn ngơ đứng ở cửa nhà kho xế chiều nay. Nhất thời nóng bừng cả

mặt. Tên bán thú háo sắc này, lại khiến người ta không hận anh ta nổi.

Trong lòng có phần hơi khó chịu, rõ ràng anh ta là người được lợi, cô lại cảm thấy là chuyện hợp tình hợp

lý. Cô chợt đứng phắt dậy, lại nói một câu: “Nếu rõ ràng rồi, vậy tôi đi đây.”

Anh lại tóm lấy tay trái cô theo thói quen: “Đừng đi.” Anh đứng lên,

nghiêng đầu nhìn cô, hơi thở của anh phả bên tai cô: “Hãy ở lại đi. Đi

tới phương bắc tìm hung thủ với tôi!”

Lý do này thật sự rất hoàn mỹ. . . . . .

“Được.” Trình Thanh Lam không dám ngẩng đầu lên, nhưng vẫn nói cứng: “Vậy anh định cảm ơn tôi thế nào?”

“Bất cứ việc gì.” Anh thấp giọng, “Tôi sẽ làm cho em bất cứ việc gì, miễn là tôi có thể làm được.”

Trình Thanh Lam mềm lòng. Ở vùng đất chết này, người đàn ông thống trị một đám tội phạm bỏ trốn

nói với mình, bằng lòng làm cho mình bất cứ việc gì. Dù là thật hay giả, lời nói như vậy luôn khiến người ta cảm động.

Cô buột miệng nói: “Vậy anh đưa tôi đi Nam Thành đi.” Vừa nói ra khỏi

miệng cô lại thấy hối hận. Lời này có khiến anh khó xử không? Đây là

việc hoàn toàn bất khả thi. . . . . .

“Được!” Anh đáp dứt hoát, “Cùng giải quyết xong chuyện ở phương Bắc, tôi sẽ đưa em đến Nam Thành.”

“Nhưng Nam Thành. . . . . .” Cô kinh ngạc nhìn anh.

“Tôi có thể làm được.” Anh chợt cúi đầu xuống, hôn chớp nhoáng lên má cô, “Chỉ cần em muốn.” Quả nhiên thấy má cô chợt đỏ lên.

“Anh đừng đụng chạm vào tôi nữa. . . . . .” Trình Thanh Lam lùi sang bên hai bước, tay vẫn bị anh tóm chặt lấy như cũ. Có chỉ cảm

thấy gò má mình tê dại. Cảm giác đó truyền từ má đến cổ rồi xuống người, rồi vọt tới trái tim run rẩy, chôn sâu vào lồng ngực mềm mại.

Diệm Diễm không trả lời cô, anh chỉ nói: “Đêm nay hãy ngủ một giấc thật

ngon. Ngày mai tôi sẽ xử lý chút chuyện. Sáng ngày kia, chúng ta sẽ xuất phát.”

“Được.” Trình Thanh Lam ngừng lại một chút rồi hỏi, “Anh định làm thế nào?”

Ánh mắt anh chợt lạnh đi: “Chúng ta đi săn bọn hung thủ kia.”

“Reng......” Tiếng đồng hồ báo thức đột nhiên vang lên chói tai. Trình Thanh Lam

lười biếng vươn tay ra sờ soạng rồi nhấn nút tắt. Cô mở mắt ra nhìn trần nhà màu lam nhạt. Sau khi ngây dại một lúc liền ngồi bật dậy, cảm thấy

vui mừng đến rớt nước mắt.....

Là mơ, chỉ là một giấc mơ! Căn bệnh nan y là giấc mơ, xuyên không đến hai trăm năm sau cũng là mơ!

Cơ khoan khoái bước xuống tàu điện ngầm. Trình Thanh Lam với bộ váy công

sở màu trắng tôn những đường cong lả lướt đi vào tòa nhà thương mại quốc tế. Trên đường đi có người quen thấy cô liền cất tiếng chào:

“Chào chị Trình!” Thực tập sinh mới tới tên Tiểu Lưu ngại ngùng cúi đầu.

“Tiểu Trình, sao hôm nay đến sớm vậy?” Trần Công bộ phận kỹ thuật cười hòa ái.

Cô cười tươi rói, chỉ cảm thấy hai mươi lăm năm qua, chưa bao giờ cô thấy

vui vẻ như lúc này! Cô đi vào căn phòng thứ hai hướng Đông Nam trên tầng mười ba. Đây là văn phòng riêng của cô, sáng sủa đẹp đẽ, tràn ngập ánh

mặt trời ấm áp. Cô chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế dành cho sếp. Đúng rồi, thăng chức, cô vừa mới thăng chức làm quản lý phòng hành chính - là

trưởng phòng trẻ nhất công ty!

Một ngày làm việc bận rộn bắt đầu, có rất nhiều người tìm tới cô. Công nhân yêu cầu được nhận phúc lợi vào Tết Đoan Ngọ. Tiểu Lưu tới xin chỉ thị

về mức độ và bàn bạc chuyện cung ứng; chỉnh sửa lại một nửa sổ sách văn

phòng, cô phải chỉ đạo chủ quản văn thư tiến hành chỉnh sửa. Tháng bảy này công ty tổ chức kỷ niệm bốn mươi năm thành lập, cô phải bàn bạc với các quản lý để chuẩn bị cho tốt..........

Cô bận rộn, khẩn trương, nâng cao chất lượng, làm việc đâu vào đấy, đơn

giản hóa mọi thứ. Điều cô am hiểu nhất là phân tích chi tiết và chỉnh

đốn những việc tạp vụ lằng nhằng rắc rối bằng cách thức có hiệu suất cao trong mọi trường hợp theo quy trình kỹ thuật kiểu mẫu. Đó là lý do cô

được ngồi ở vị trí trưởng phòng hành chính này. May mà việc xuyên không

chỉ là một giấc mơ. Nếu không, đến thời đại ngay cả trật tự xã hội cũng

bị phá hủy kia thì cô không còn chút tác dụng nào nữa! Ngoài việc dựa

vào những trang bị vũ khí trên người, cô đúng là một kẻ bỏ đi.

Tan tầm, cô mãn nguyện rời khỏi tòa cao ốc. Đúng vậy, đây mới là cuộc sống

của cô, có quy luật, yên ổn. Cô có thể lên kế hoạch theo từng bước, sắp

xếp và đẩy nhanh tiến độ mọi chuyện. Buổi tối sẽ đi hẹn hò với một thanh niên tài năng anh tuấ