
át đã bị bắt lại, xử lý thế nào?”
Trình Thanh Lam ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Trần Giai Tân. Khóe mắt Diệp Diễm liếc nhìn phản ứng của cô, anh nói: “Đưa vào đây.”
Cô gái thanh tú gầy yếu bước vào, theo sau là hai binh sĩ cầm súng. Cô ta sợ hãi, cúi đầu không nói lời nào.
“Tại sao lại chạy trốn?” Diệp Diễm trầm giọng, nghe thôi đã cảm thấy uy nghiêm.
Cô gái có phần sợ hãi ngẩng đầu lên, vội vàng liếc mắt nhìn Diệp Diễm, rồi cúi đầu: “Tôi. . . . . . tôi. . . . . . sợ. . . . . . "
“Là tôi bảo cô ấy chạy.” Trình Thanh Lam nói dứt khoát, “Tôi chẳng phải người tốt bụng gì. Nhưng thấy một cô gái sắp trở thành đồ chơi cho mấy trăm tên đàn
ông, tôi thật sự không thể bàng quan được.”
Cô gái đột nhiên ngẩng đầu nhìn Trình Thanh Lam, lộ vẻ mặt cảm kích nhưng tuyệt vọng.
Diệp Diễm hờ hững liếc nhìn Trình Thanh Lam, ánh mắt lạnh băng, khác hẳn với người đàn ông vừa khẽ cười lúc nãy. Anh nhìn cô gái kia: “Cô biết
không? Cô không thể trở về Nam Thành nữa rồi.”
Cô gái gật đầu. Một khi bước vào vùng đất chết, trở lại Nam Thành sẽ bị đội cảnh vệ người máy tiêu diệt như virus.
“Cô cho rằng ở lại nơi của tôi rất thảm sao? Cô có biết rằng rời khỏi nơi đây cô không thể sống nữa không?” Diệp Diễm nói, “Ở lại đây, tôi có thể đảm bảo cô không cần lo cơm áo, tuyệt đối không
nguy hiểm tới tính mạng. Việc duy nhất cô phải làm là thỏa mãn dục vọng
của binh lính tôi. Nhưng nếu bất cứ người lính nào có ý đồ làm tổn
thương cô, tôi cam đoan sẽ bắn chết anh ta.”
Diệp Diễm nói lạnh lùng: “Cô cho rằng những binh lính này là ai? Họ không
phải là bọn du côn, không phải là cặn bã. Khi chiến tranh bùng nổ, họ là những người lính ở lại vùng đất chết ngăn chặn sự tấn công của Zombie vì Nam Thành. Trong số họ không ít người tốt nghiệp loại ưu
từ trường quân đội, là nhà khoa học trẻ tuổi. Nếu lúc ấy cùng rút lui
với đại đội, hiện giờ họ có tiền đồ tốt đẹp thế nào. Nhưng vì tính mạng
của mọi người, họ đã ở lại. Phụ nữ ở đây quá ít, họ cần phụ nữ. Tôi hỏi
cô lần cuối, cô bằng lòng ở lại hay rời đi. Nếu cô muốn đi, sáu nghìn
quân của tôi tuyệt đối không ngăn cản cô.”
Trình Thanh Lam yên lặng không lên tiếng. Trên mặt cô gái là vẻ xúc động,
thân thể cô ta run nhè nhẹ: “Tôi bằng lòng, tôi bằng lòng ở lại!” Cô
nhìn khuôn mặt tuấn lãng của Diệp Diễm: “Tướng quân, tôi bằng lòng dâng
hiến thân thể của mình.”
Cô gái được đưa đi, vẻ mặt kiên định, thậm chí còn rạng rỡ hơn lúc Trình Thanh Lam vừa gặp cô ấy. Căn phòng yên tĩnh trở lại.
Trình Thanh Lam cúi thấp đầu: “Tôi thừa nhận anh nói có lý.” Không đợi anh ta trả lời, cô nói tiếp: “Nếu vừa rồi đổi lại là tôi, có tệ hơn nữa tôi cũng đồng ý ở lại.”
“Không giận nữa à?” Giọng nói của Diệp Diễm vang lên.
Trình Thanh Lam ngẩng đầu nhìn anh: “Nhưng vì sao lúc đó anh lại cố ý biến
thành bán thú, giấu diếm thân phận với tôi? Lại còn bảo tôi gọi anh là A Thành?”
Cô lại kêu nhũ danh của anh lần nữa, anh rất vui sướng. Anh nhìn cô chăm
chú: “A Thành là tên lúc nhỏ của tôi. Ngoài mẹ tôi ra chưa có người thứ
hai nào gọi tôi như vậy.”
Trình Thanh Lam ngẩn ngơ, cô nóng mặt. Một chút tức giận còn lại không biết
biến đâu mất rồi. Miệng vẫn nói cứng: “Vậy sao anh lại biến thành bán
thú? Làm tôi còn tưởng anh là bán thú hèn mọn. Lại còn trốn ở bên xem
tôi mất mặt đụng vào xe nữa.”
Rõ ràng cô đang chất vấn anh không ngừng nhưng giọng điệu đã mềm mỏng hơn
rất nhiều. Diệp Diễm nghe như thể cô đang làm nũng, khiến cho tâm trạng
anh vui vẻ hẳn lên.
Diệp Diễm nhìn cô, nói kiên nhẫn: “Tôi thật sự là bán thú hèn mọn từ khi
sinh ra. Còn về chuyện biến thân hôm nay thì cũng không phải là việc tôi có thể khống chế được. Mỗi khi hàm lượng Amphetamin(*) trong máu tôi tăng vọt, tôi sẽ biến thân ngoài ý muốn.”
* Amphetamin là chất kích thích có tác dụng làm tăng nhanh hoạt động của
hệ thống thần kinh, làm giảm sự mệt nhọc, tăng thêm sức chịu đựng, làm
tinh thần tỉnh táo.
“Vậy hôm nay vì sao lại tăng vọt? Cái amphe gì đó ý?” Trình Thanh Lam nghi ngờ.
Diệp Diễm nhìn cô: “Mỗi khi tôi không khống chế được cảm xúc, hoặc kiềm chế
cảm xúc của mình quá mức thì Amphetamin sẽ tăng vọt. Sau năm mười lăm
tuổi, tôi chỉ biến thân ba lần. Một lần ở biên giới phương bắc, bị mấy
trăm con Zombie bao vây, tôi giết sạch bọn chúng. Lần thứ hai khi nghe thấy tin mẹ tôi qua đời. Lần thứ ba là hôm nay.”
Nghe anh nói về hai lần trước, Trình Thanh Lam chỉ cảm thấy thương xót. Đồng thời cũng kinh ngạc cô nói: “Hôm nay . . . . . . Vì sao?”
Cô hỏi anh vì sao?
Đôi mắt đen thẫm của Diệp Diễm chợt hiện lên ánh sáng rạng rỡ mênh mang. . . . . .
Anh không khỏi nhớ tới tình cảnh gặp cô trong nhà kho ngày hôm nay. Thấy cô giải quyết hai binh lính hôn mê cũng gọn ghẽ, lại còn lắm
chuyện khuyên người phụ nữ anh mua chạy trốn. Anh sai thủ hạ đi bắt cô
gái chạy trốn về, còn mình thì đứng dựa bên tường nhà kho xem cô gái này gan dạ tới mức nào. Nhưng anh lại không ngờ rằng lại tuyệt diệu đến
vậy. Có lẽ cô muốn giả dạng làm cô gái bị mua để đánh lén mình, liền cởi chiếc áo và quần soóc bó sát người ra.
Cô đứng trong kho hàn