
bạc rõ ràng, đôi trẻ tuổi cũng không nhỏ nên hôn sự
cũng định ngày rất gần. Ngày hôm sau bên nhà trai đưa sính lễ tới, Đỗ
Lôi Lôi liền cầm theo tiền cùng Điền Mật Nhi trở về thành phố để mua
nhứng thứ cần thiết cho việc kết hôn. Điền Mật Nhi mang theo chị họ vòng vo mấy ngày, lấy thân phận của người từng trải nói lại không ít kinh
nghiệm của mình, Đỗ Lôi Lôi trừ bỏ lòng tự ái hơi cao một chút, kỳ thật
thì mọi mặt cũng thật không tệ.
Đầu tiên là đến Triệu gia chào
hỏi, Triệu Phương Mỹ vẫn còn chưa đi, nhưng cũng bị bà Phương Di đuổi
về phòng, tránh cho người ta nhìn thấy chuyện cười. Buổi tối Đỗ Lôi Lôi ở lại Điền gia, bà Phương Di nhân cơ hội này liền hỏi Điền Mật Nhi: "Sauk hi chị họ con về thì quay về đây ở mấy hôm, trường học cũng sắp khai
giảng rồi còn gì? ! Trở lại đợi mấy ngày nữa mẹ làm cho con mấy món
ngon, ở bên ngoài mình cũng không vui vẻ gì, xem con cũng gầy đi không
ít rồi này."
Bà cũng biết chuyện ngày đó cũng tại con gái của
mình, nhưng cũng không ngờ Điền Mật Nhi lại tức giận như vậy. Vẫn cảm
thấy đứa nhỏ này rất hiểu chuyện rất làm cho người ta hài lòng, lần này
lại phất tay áo lên về nhà mẹ đẻ như vậy. Con gái và con dâu có mâu
thuẫn, người làm cha mẹ như bọn họ làm sao lại coi như không thấy được,
huống chi con trai ở trong quân đội mà em gái ở nhà lại khi dễ vợ của
nó, như thế thì coi làm sao được.
Điền Mật Nhi cũng rất biết
điều, hơn nữa không nên căng thẳng quá liền nói: "Mấy ngày này con phải
giúp chị Lôi Lôi đi mua đồ, chờ đến khi mua đồ xong con đưa chị ấy về sẽ trở lại."
Phương Di lưu họ lại ăn một bữa cơm, Triệu Phương Mỹ
lấy cớ không thoải mái liền ở trên lầu ăn, Điền Mật Nhi vô cùng mừng rỡ, mong sao cô ta có thể ở trên lầu vĩnh viễn không ra ngoài để người
khác không phải tức giận. Đỗ Lôi Lôi vừa đi được một ngày, Triệu Phương
Nghị liền gọi điện thoại đến nói là đã trở về, lần này không cần phải
trở về nhà chồng rồi, cô trực tiếp thu xếp quần áo trở về thủ đô.
Không thể cùng con dâu xử lý tốt mâu thuẫn bà Phương Di thấy rất bực mình,
lại nghĩ rằng bây giờ Điền Mật Nhi cậy nhà mẹ có của ăn của đế nên có
nhiều sức lực hơn rồi. Một điều nữa là cảm thấy Triệu Phương Mỹ đã làm
cho bà mất thể diện, con gái đã gả ra ngoài lại trở lại khi dễ chị dâu,
cũng may Điền Mật Nhi không phải là người hay buôn chuyện nếu không bị
người khác nghe được sẽ nghĩ nhà mình như thế nào đây. Có lẽ còn nói nhà bọn họ gia phong không tốt, không trách được vị hôn thê trước đó không
muốn cưới, không trách được lại phải đi cưới con dâu ở nông thôn.
Lời này trước kia không phải là không có người nói, nhưng nhìn nhà bọn họ
sống càng ngày càng tốt, nên cũng không trở thành chuyện lúc trà dư tửu
hậu nữa rồi. Triệu Phương Mỹ lại làm ầm ĩ như vậy, khó tránh khỏi có
người đứng xem kịch vui rồi đi kể lung tung .
Còn nữa không biết
Điền Mật Nhi trở về có tố cáo với chồng nó hay không, đừng xem con trai
bà với ai cũng trưng ra một bộ mặt đưa đám, thật ra thì nó cực kỳ thương vợ. Không sợ mệt mỏi chính là sợ đói bụng, vừa mua xe lại vừa mua nhà, yêu ai yêu cả đường đi lối về, ngay cả anh vợ muốn gây dựng chút sự
nghiệp cũng trở về điều động cha mẹ.
Aiz, mặc dù không đề cập tới chuyện cưới được vợ liền quên ngay mẹ, nhưng nếu so sánh vợ mình và em
gái thì con trai bà tuyệt đối sẽ đứng ở phía của vợ mình, huống chi
người có lỗi lại là Triệu Phương Mỹ. Hai đứa con đấu tranh với nhau,
người làm mẹ như bà cũng không thể nói nghiêng về người nào, vốn muốn
khuyên Điền Mật Nhi trở lại để giảng hòa, ai biết được đúng lúc này Đại
hội tỷ võ ở đơn vị của con trai lại kết thúc.
"Bình thường cha mẹ không phải khen con dâu mình giỏi giang biết cư xử hay sao, mới phục vụ con được mấy ngày, liền cuốn gói đi mất rồi." Triệu Phương Mỹ vừa gặm
táo vừa nói, nửa nằm nửa ngồi ở trên ghế sofa.
"Người ta mắc mớ
gì mà phải đi phục vụ con! Con là cha hay là mẹ của người ta mà bắt
người ta phục vụ này nọ. Điền Mật Nhi nếu không phải nhìn mặt mũi của
chúng ta thì sao nó phải làm! Đừng thấy ai cũng nghĩ người ta nợ con,
mẹ là người sinh ra mày nuôi mày cũng không có biện pháp nào."
Giữa con trai và con gái, đương nhiên con trai phải quan trọng hơn một chút, nó đang ở trong đơn vị ba tháng không về nhà, đã ăn không ngon lại còn huấn luyện gian khổ, không chừng đã không ra người rồi. Điền Mật Nhi là con dâu của bà, so với việc ở lại để phục vụ em chồng thì việc trở về
chăm sóc chồng mình càng quan trọng hơn.
Triệu Phương Mỹ liền bĩu môi, tỏ vẻ không phục: "Có thể gả được vào nhà mình thì coi như mộ tổ
của Điền gia bốc khói xanh rồi ! Không nghĩ đến cảm ơn, lại còn muốn bà
cô hay sao!"
Mộ tổ của Điền gia có bốc khói xanh hay không thì
không ai biết, tuy vậy bà Phương Di cũng bị con gái mình làm cho tức
điên lên rồi: "Dù muốn cảm ơn cũng không đến phần của cô! Lại nói Điền
Mật Nhi chăm sóc anh cô và chúng tôi trên mọi mặt đều rất chu đáo, chúng tôi còn đang muốn cảm tạ đây này. Cô như vậy không trách được bố chồng, mẹ chồng không muốn gặp, nếu cô không phải là của con ruột của tôi thì
ngay