
hơi nhẹ một chút. Nên anh
đã sửa chữa lại một chút, nói như thế sẽ an toàn hơn mà phanh xe cũng sẽ bén nhạy hơn lại còn dùng bền hơn nữa.
Nếu không trở về ngôi nhà nhỏ của bọn họ ở chỗ Triệu Phương Nghị thì Điền Mật Nhi liền đem xe đỗ ở bên cạnh khu nhà trong trường học, khi dẫn đoàn hoặc là đi ra đường vẫn ngồi xe buýt. Trước kia cô làm chủ đề cho thiên hạ đàm tiếu cũng đã đủ
nhiều được rồi, hiện tại người có xe riêng đã ít lại càng ít, vì vậy
cũng không muốn lái xe tới đây. Tiền cô tiêu dùng bây giờ là tiền lương
của Triệu Phương Nghị, trở thành một người vợ tốt, cũng có thể tiết kiệm cho gia đình, lái xe như vậy cũng rất tốn kém.
Cùng chuyển đến
khu nhà này còn có vợ mới cưới của Dương Chính ủy, chính là người lần
trước muốn xem mắt kia, đặc biệt sùng bái quân nhân, nghe nói trong
chiến đấu rất anh dũng, việc lần trước lỡ hẹn cũng không có chút để ý.
Kết hôn nghe nói có thể theo quân liền lập tức dọn dẹp cùng tới đây. Đại đội này của bọn họ có tính chất đặc biệt, rất cần các quân tẩu ủng hộ
công việc của bọn họ cũng rất cần sự chăm sóc đặc biệt. Vương Văn Tĩnh
trước kia là giáo viên ở trường sơ trung, sau khi đến đây được trực tiếp an bài đến trường sơ trung ở gần đây dạy học, cũng ở trong thành phố
này. Vì giao thông bất tiện nên khi biết Triệu Phương Nghị mua cho vợ
mình một chiếc xe, Dương Chính ủy liền mặt dầy, xin chị dâu khi về nhà
thuận tiện chở vợ mình cùng về.
Đều cùng một tuyến đường, ngày
nghỉ của hai người cũng giống nhau, nên mừng rỡ thuận nước giong thuyền. Vương Văn Tĩnh người cũng như tên, một thân phong độ trí thức, còn có
mang hơi thở của cô gái hiện đại, là một người phụ nữ rất xuất chúng.
Vương Văn Tĩnh cũng không ngờ vợ của đội trưởng Triệu lại xuất sắc như thế,
nghe nói là xuất than từ nông thôn, nhân phẩm lẫn học vấn đều ưu tú,
trong ấn tượng đã cảm thấy cô ấy rất chất phác tự nhiên.
Điền
Mật Nhi mặc áo thủy thủ bên dưới mặc quần bò lửng đến gối đi giày Cavans màu trắng trông đầy nét thanh xuân, duyên dáng yêu kiều. Vương Văn Tĩnh cũng là một tự phụ nhưng lúc này không thể không thừa nhận, tuổi trẻ
quả nhiên là vũ khí lợi hại nhất của phụ nữa. Lập tức thu hồi sự xem
thường trong lòng xuống, nhiệt tình lại không nịnh hót, không có xung
đột gay gắt, ấn tượng đầu tiên về nhau cũng không tệ.
"Thật xin
lỗi, ngày đầu tiên đã đến muộn! Trước khi đi Triệu Phương Nghị gọi điện
thoại cho tôi, bảo hôm nay các chiến sĩ trong đội muốn tới nhà để liên
hoan, nên vừa phải đi ra ngoài mua chút đồ."
Trong đội có hai vị
quân tẩu nên các chiến sĩ mượn cơ hội này muốn náo nhiệt một phen, vì vợ mình có thể tới đây nên Triệu Phương Nghị cũng rất vui mừng, vung tay
lên đặc biệt phê chuẩn. Dương Dực muốn cho Vương Văn Tĩnh thuận tiện mua chút đồ đi lên đây nên muốn mời hai người bọn họ cùng đến đây, Triệu
Phương Nghị lại nói cô ấy vừa tới cũng chưa quen thuộc, về sau có cơ hội sẽ mời. Chiến hữu tình như huynh đệ, cho tới bây giờ cũng sẽ không giả
vờ khách khí, nên nói lần này liền phiền toái chị dâu rồi !
Điền
Mật Nhi biết bọn họ là một đám sói đều là không thịt không vui, sức ăn
của một người tham ăn cũng phải bằng sức ăn của một con trâu. Buổi sáng
nhận được điện thoại, Điền Mật Nhi liền chạy tới chợ mua thức ăn, mua
một nửa con dê, nửa mảng thịt heo, một số chân trâu cùng các loại rau
cải.
Vật dụng nấu ăn ở nhà mới đều theo ý kiến của Triệu Phương
Nghị mà mua, bát đĩa nồi xoong đều thuộc cỡ lớn, lúc trước anh cũng đã
nghĩ đến khu nhà này ở gần đơn vị như vậy khẳng định đám tiểu tử này thi thoảng sẽ tới xin một bữa cơm.
Khi tới nơi đã thấy hai chiến sĩ
nhỏ đã đứng chờ sẵn, nhìn thấy Điền Mật Nhi xuống xe, liền đi tới chào
theo quân lễ, sau đó nói: "Xin chào hai chị dâu! Đội trưởng để cho hai
chúng tôi tới đây để giúp một tay, sợ hai vị phải bận rộn lại quá sức!"
Điền Mật Nhi dù sao cũng đã đến đây cùng với các chiến sĩ đã sớm lăn lộn
quen mặt, Diêu Lực và Trần Tân là hai cái loa nhỏ của đại đội này, Điền
Mật Nhi đều bị hai người một xướng một họa trêu chọc cười ngặt nghẽo.
Điền Mật Nhi vừa hiền hòa lại xinh đẹp hơn, mỗi khi trở lại còn mang cho bọn họ những đồ ăn ngon, các chiến sĩ trong đội không có ai mà không
thích cô, mỗi khi đến ngày nghỉ của cô cũng đều rướn cổ lên mong đợi.
Điền Mật Nhi làm việc lưu loát, chỉ huy Diêu Lực và Trần Tân đem đồ trong
cốp xe ra ngoài, sườn lợn rán cắt thành từng đoạn, thịt heo cắt thành
quân cờ. Thịt bò chia thành mấy khối lớn, thịt dê cắt lát mỏng. Đúng là
một mùa thu hoạch lớn: sườn khoai tây, đậu cô-ve, ngô, bí đỏ, thịt kho
tàu, thịt bò sốt tương, thịt dê trộn rau cải chua cay, rau trộn, thêm
hai món xào đơn giản nữa.
Bọn họ có năng lực sinh tồn khi dã
ngoại tương đối mạnh, vì để tiết kiệm thời gian, Diêu Lực và Trần Tân
đắp tạm thời hai bếp lò trên trên bãi đất trống. Mượn hai cái nồi lớn ở
bếp ăn của đơn vị, sau khi Điền Mật Nhi nêm nếm đầy đủ gia vị thì hai
người bọn họ phụ trách điều chỉnh lửa. Vương Văn Tĩnh thì lại hoàn toàn
không giúp được gì, cô ta từ nhỏ ở nhà đã ăn sung mặc sướng, cũng có
th