
hường xuyên khích lệ người em trai này, Sài gia thực
muốn mở rộng sự nghiệp, mà Sài Tử Hiên chân chính là người đại diện thứ hai,
trên người không mang vẻ phong lưu, rất hiếm, nếu không có Phùng Ki, Vệ Hiểu
Phong cảm thấy, Sài Tử Hiên là một lựa chọn không tệ cho tiểu nha đầu.
Nhưng mà, có muốn cũng
bằng thừa, tóm lại, dù là coi trọng tiểu nha đầu nhà anh, hay là bị tiểu nha
đầu nhà anh coi trọng, Vệ Hiểu Phong đều thân thiết đồng tình, đời này kiếp này
phỏng chừng không thể toại nguyện, đời sau kiếp sau cũng không có khả năng
thoát khỏi.
Ánh mắt Vệ Hiểu Phong xẹt
qua khuôn mặt nhỏ nhắn nhu hòa dễ chịu của tiểu nha đầu, cúi đầu nở nụ cười
nói: "Thế nào? Toại nguyện chưa? Rốt cục đã đem Phùng đầu gỗ thu về?"
Manh Manh dẩu dẩu môi:
"Cái gì mà Phùng đầu gỗ, Ki ca ca không phải là đầu gỗ, anh ấy rất thương
em." "Thương em?" Vệ Hiểu Phong không khỏi cảm khái lắc đầu,
thầm nói, người có thể không thương tiểu nha đầu thực không nhiều lắm. Bỗng
nhiên nhớ tới một sự kiện, do dự nhưng vẫn mở miệng: "Thiệu Tình đã được
điều trở lại..."
Lúc trước, sự kiện Thiệu
Tình, chính là Hiểu Phong ra mặt lo liệu, có quen biết với một chú cho trên,
nói vài câu, đem Thiệu Tình đẩy ra xa, không nghĩ tới cô có thể trở lại, theo
sự chuẩn bị từ trên xuống dưới này, dùng tiền không thể thực hiện được, như vậy
cũng chỉ có một khả năng, Thiệu Tình chỉ có một khả năng.
Chỗ nào cũng có hủ bại (chuyện
đồi bại), bộ đội cũng không ngoại lệ, cô như thế nào? Vệ Hiểu
Phong cũng không quan tâm, Vệ Hiểu Phong quan tâm là, Thiệu Tình mất khí lực
lớn như vậy để trở về, đến tột cùng là muốn làm gì? Nếu vì chuyện em trai cô,
thực không tất yếu phải chịu thiệt lớn như vậy.
Tiểu nha đầu nhà anh kỳ
thực cũng không hiền lành gì, người có thể khi dễ cô, thế giới này cơ hồ không
có, nhưng liên lụy đến Phùng Ki, tiểu nha đầu có đôi khi cũng sẽ ngây thơ bỏ
qua, đây là tình yêu, ai cũng trốn tránh không được, bọn họ có thể làm, chính
là tận lực ngăn chặn một ít phiền phức có thể xảy ra...
Bởi vì không cần cho nên
thoải mái, ở trước mặt đàn anh Sài và Lâm Thanh, Manh Manh có thể thoải mái,
nhưng quan hệ đến Thiệu Tình, Manh Manh cho dù thế nào cũng thoải mái không
nổi.
Đoạn chuyện xưa của Thiệu
Tình cùng Ki ca ca, tựa như cái gai trong lòng cô, muốn nhổ lại sợ đau, tuy
rằng hiện tại Ki ca ca là của cô, nhưng đối với Thiệu Tình cũng rất khó tiêu
tan, hơn nữa, cô vô cùng rõ ràng Ki ca ca còn có cảm tình nhất định đối với Thiệu
Tình, cảm tình này mặc dù chưa phải tình yêu, ít nhất là để ý hoặc là áy náy.
Mà cô nàng Thiệu Tình kia
nếu đã trở lại, mục đích khẳng định không đơn giản, dù sao em trai Thiệu Cương
của cô đã sắp phải đeo xử phạt trên lưng, nếu là vì Ki ca ca... Khuôn mặt nhỏ
nhắn của Manh Manh tối đen, với tình địch, cô chưa bao giờ nương tay, Thiệu
Tình nếu dám xuất chiêu dụ hoặc cũng đừng trách cô ra chiêu đối phó.
Vệ Hiểu Phong liếc mắt
nhìn tiểu nha đầu, đưa tay sờ sờ đầu cô, dùng lời thấm thía mà nói: "Ép
buộc thế nào đều tùy em, chỉ là nhớ rõ phải cân nhắc cẩn thận, đừng để đến cuối
cùng, hại người, thiệt mình." Manh Manh liếc trắng mắt: "Anh Hiểu
Phong, em ngu như vậy sao?"
"Không có." Vệ
Hiểu Phong trả lời rất nể tình, lại tiếp tục nói: "Đó là khi không quan hệ
đến Phùng Ki, chỉ cần liên hệ đến Phùng đầu gỗ, chỉ số thông minh của tiểu nha
đầu nhà ta liền tụt dốc không phanh, hơn nữa, anh nói lời này là thật lòng,
Thiệu Tình kia cái gì cũng thông suốt, em không nhất thiết phải truy đến cùng,
hiểu không?"
Manh Manh sao lại không
hiểu, mọi người trong nhà vì tốt cho cô, sợ cô không như ý, thay đổi nhiều biện
pháp khiến cho cuộc sống của cô trôi chảy, nhưng chuyện yêu tình này, Manh Manh
biết, phải chính cô đối mặt, dù sao cũng là cuộc sống của cô, ý tứ trong lời nói
của anh Hiểu Phong cô cũng rất rõ, tính cách Thiệu Tình có chút cực đoan, dã
tâm quá lớn, muốn bành trướng ra, cái gì cũng dám làm, còn giỏi ngụy trang, hơn
nữa ở trước mặt nam nhân sẽ rất hiểu chuyện, với loại nam nhân thành thực như
Ki ca ca, đối với nữ nhân như vậy thực không có biện pháp.
Manh Manh nghĩ, buổi
chiều thứ Sáu phải đi quân doanh ở vùng ngoại thành, rất quy củ, cầm giấy thông
hành Phùng Ki cho cô, lúc vào lại không tìm Phùng Ki, trực tiếp xuyên qua khu
của lữ đoàn thiết giáp, đến khu của bộ chỉ huy.
Trước tiên gọi điện thoại
cho Tiểu Triệu, Tiểu Triệu hiện là lính bảo vệ của sư trưởng Vương Đại Bưu, tuy
rằng vào quân khu, nhưng muốn vào bộ chỉ huy cũng không dễ dàng như vậy, hai
năm nay, Manh Manh chưa hề đến chỗ này chơi, thoải mái nói chuyện, chọc phá các
anh các chú, cho tới hôm nay, thực đã trở nên lạ mặt.
Tiểu Triệu ở cửa từ xa đã
thấy Manh Manh, mặc một thân đồ thể thao màu trắng, một bên đầu vai níu hai dây
đeo của ba lô, tóc cột cao cao, một cái đuôi ngựa theo bước chân của cô mà đong
đưa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vẻ thanh xuân xinh đẹp nói không nên lời, bộ
dáng nhỏ nhắn xinh đẹp này, khiến các anh lính ở ven đường ngây ngốc, ánh mắt
đều nhìn theo.
Ngay cả Tiểu Triệu, dù