
!"
Chẳng
qua Phùng Ki đã quên, tiểu nha đầu trước giờ đều được voi đòi tiên, tiền lệ này
một khi đã có, về sau tiểu nha đầu tiến thêm một bước, anh lui từng bước, thẳng
đến khi đem tiểu nha đầu cưng chìu đến vô pháp vô thiên... Cho nên phải nói,
đàn ông nha! Một khi phương diện kia thỏa mãn, chỉ số thông minh sẽ tuột dốc
không phanh, Phùng Ki cũng không ngoại lệ...
Sài Tử Hiên phát hiện
Manh Manh thay đổi, trở nên rất hấp dẫn, toàn thân, giơ tay nhấc chân tản mát
ra một loại phong tình của phụ nữ, thản nhiên cũng không tránh khỏi, giống như
sâu hóa thành bướm, rất đẹp mắt, loại biến hóa thần kỳ này đại khái chỉ có tình
yêu mới có thể làm được?
Sài Tử Hiên không khỏi có
chút ảm đạm, sau khi Sài Tử Hiên về nhà cẩn thận nhớ lại khoảnh khắc Phùng Ki
và Manh Manh ở cùng một chỗ, mức độ hài hòa ái muội, căn bản không có khả năng
là anh em hoặc là người thân, nếu đối thủ là Phùng Ki, Sài Tử Hiên cũng không
dám nghĩ tiếp, lúc đó hai người có loại thói quen tự nhiên, hiển nhiên như vậy.
Nhưng mà Sài Tử Hiên cũng
không tuyệt vọng, bởi vì thông qua chị gái Sài Tử Hinh, anh đã biết gia thế của
Manh Manh, cũng rốt cục hiểu được, vì sao Manh Manh khổ tâm giấu diếm, gia thế
hiển hách như vậy, thế nào cũng sẽ gây chấn động, dù hâm mộ hay là ghen tị, đều
sẽ không thể tránh khỏi bị bạn học chú trọng vài phần, mặc dù tiếp cận, ước
chừng cũng là người có ý đồ.
Loại tình cảnh cô lập bị
động này, trước kia Sài Tử Hiên cũng từng trải qua, cho nên mới có thể thông
cảm với Manh Manh, chị gái anh gần đây cùng Vệ Hiểu Phong dần dần lui tới hợp
tác nhiều hơn, chị gái anh rất tán thưởng anh họ của Manh Manh.
Chị gái từ nhỏ đã vĩ đại
cùng độc lập, tính tình kiên cường, nói một không hai, chính vì như vậy, mới có
thể giúp đỡ cha quản lí nửa giang sơn Hồng Cơ, cá tính quá mức mạnh mẽ, kiêu
ngạo của chị gái cũng không giống tầm thường, cho nên tuy rằng người theo đuổi
không ngừng, lại chưa có một ai có thể lọt vào mắt chị anh, Vệ Hiểu Phong là
chàng trai đầu tiên, chị gái thực sự tỏ vẻ có cảm tình.
Sài Tử Hiên cảm thấy, nói
không chừng mình sẽ cùng Manh Manh trở thành thân thích, đương nhiên, việc này
nói bây giờ còn hơi sớm, mặc kệ như thế nào, Sài Tử Hiên hy vọng mình có thể đi
vào thế giới của Manh Manh, với anh mà nói, thế giới này tựa như một giấc mộng
thần tiên, chỉ mơ hồ lộ ra một góc, cũng đã hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của anh.
Anh khát vọng hiểu biết
hết thảy mọi điều về cô, loại khát vọng này khiến cho anh có chút vội vàng xao
động, vội vàng xao động giống thời kỳ thiếu niên trưởng thành, mặc kệ ánh mắt
người khác, lực chú ý không tự chủ mà dừng ở trên người Manh Manh.
Hôm nay là cuộc họp
thường kỳ của Câu lạc bộ Leo núi, trước tiên anh nói kế hoạch cùng hoạt động
của học kỳ này, còn lại chính là thời gian tự do thảo luận, từ khi Manh Manh
gia nhập Câu lạc bộ Leo núi tới nay đã tham gia vài cuộc họp, mặc dù tham gia
cũng sẽ bảo trì trầm mặc, như người giấu mặt.
Trước kia bảo trì trầm
mặc, mọi người sẽ bỏ qua, nhưng trải qua lần trước, Manh Manh hiển nhiên đã
thành nhân vật thần tượng, muốn không đếm xỉa căn bản là không có khả năng, hơn
nữa Trương Hạo đối với chuyện đời tư cá nhân của cô luôn thấy hứng thú, nhân cơ
hội liền hỏi thăm: "Đàn em à, em lợi hại như vậy, có phải từ trong bộ đội
luyện ra, ba em là quân nhân phải không? Thượng tá đẹp trai ngây người hôm đó
là anh của em phải không? Anh ruột sao?"
Nói liên miên lằn nhằn,
hết chuyện này đến chuyện khác, quả thực có thể so với ‘mười vạn câu hỏi vì
sao’, Manh Manh lại không kiên nhẫn, cười tủm tỉm trả lời: "Ba em là quân
nhân, trước đây thường xuyên tham gia trại hè trong quân doanh, em chỉ có một
em trai ruột, về phần Ki ca ca, thôi..." Con mắt Manh Manh lưu chuyển,
thực có chút khó xử, cô muốn nói Ki ca ca là người đàn ông của cô, có thể dọa
sợ đàn anh này hay không.
Manh Manh vẫn rất có ý tự
mình hiểu lấy. Ở trường học hình tượng của cô luôn luôn tốt, dù sao cũng là cô
gái nhỏ xinh đẹp, thanh thuần đáng yêu, tuy rằng chính cô cũng hiểu được hình
tượng này rất trói buộc, nhưng cũng mang đến không ít chuyện tốt, ít nhất phiền
toái sẽ không nhiều, nhân duyên cũng không kém.
Chần chờ của cô lọt vào
trong mắt Sài Tử Hiên, Sài Tử Hiên giơ ngón tay gõ lên mặt bàn: "Trương
Hạo, đây là cuộc họp thường kỳ của Câu lạc bộ, làm ơn nói chuyện có liên quan
đến đề tài leo núi."
Trương Hạo cười hắc hắc,
quay đầu lại nhỏ giọng thầm thì: "Sài lão đại, cậu ngốc à, mình không
phải đang thay cậu hỏi thăm sao, biết người biết ta trăm trận trăm thắng nha
..."
Sài Tử Hiên liếc mắt nhìn
Manh Manh một cái, tức giận nói: "Đa tạ cậu thích làm gà mẹ." Lâm
Thanh bỗng nhiên đứng lên: "Thứ Sáu tuần sau là sinh nhật của mình, biệt
thự nhà mình tổ chức vũ hội sinh nhật, mời các bạn cùng tham gia..." Xoay
qua nói: "Tử Hiên, em mời anh hôm đó làm bạn nhảy của em, anh sẽ không cự
tuyệt chứ?" Ánh mắt Lâm Thanh lóng lánh, như có như không xẹt qua Manh
Manh, dừng ở trên mặt Tử Hiên, biểu tình cơ hồ có chút chấp nhất, làm không khí