
lập tức khẩn trương.
Biểu hiện của Lâm Thanh
quá mức rõ ràng, dù là địch ý đối với Manh Manh, hay là để ý đối với Sài Tử
Hiên, kỳ thật ý tứ của cô đối với Sài Tử Hiên, đa phần, đều vô cùng rõ ràng,
chẳng qua là chưa nói thẳng.
Trước kia Lâm Thanh còn
có kiên nhẫn chờ đợi, tuy rằng Sài Tử Hiên vẫn cứ ôn hoà, không gần không xa,
nhưng dù sao ba năm qua, Câu lạc bộ Leo núi chỉ có một người nữ sinh là cô,
nhưng cô không nghĩ tới đột nhiên liền xuất hiện một Phương Manh Manh, cơ hồ
chỉ cần chớp mắt một cái, Sài Tử Hiên liền thích Phương Manh Manh.
Cô không biết suy nghĩ
của Sài Tử Hiên, lại biết rất rõ ràng anh thích Phương Manh Manh, thật sự vô
cùng thích, từ lúc Lâm Thanh sinh ra đây là lần đầu cô có cảm giác nguy cơ, nếu
cô không chủ động, cô cảm thấy, chính mình sẽ vĩnh viễn mất Sài Tử Hiên, bọn họ
thậm chí ngay cả bắt đầu cũng chưa có.
Lâm gia cùng Sài gia có
chút giao tình, ít nhất là với chú Sài, cơ hội của cô còn lớn hơn nữa, nói
trắng ra là, bối cảnh gia đình bọn họ, đều có một vòng luẩn quẩn cố định,
chuyện cổ tích cô bé lọ lem xác suất phát sinh cực thấp, mặc dù đã xảy ra, cuối
cùng cũng là bi kịch, cho nên, cô khác Manh Manh, càng thích hợp với Tử Hiên, ít
nhất, cô tự cho là như vậy.
Sài Tử Hiên nghiêng đầu
xem xét Manh Manh, liếc mắt một cái, trong mắt Manh Manh trêu tức, rõ ràng
chính là tâm tính xem náo nhiệt, đối với Lâm Thanh, một chút để ý cô cũng không
có, điều này cho thấy trong lòng cô, anh ngay cả vị trí tí xíu cũng không có,
kỳ vọng cô giải vây cho mình tuyệt đối không có, còn chưa bỏ đá xuống giếng
kìa.
Quả nhiên Manh Manh nháy
mắt mấy cái, cũng giơ ngón tay đặt ở môi, một tiếng huýt sao vang dội vang lên,
nháy mắt đánh vỡ không khí xấu hổ, mấy người Trương Hạo bắt đầu vỗ bàn ồn ào:
"Đại ca, đồng ý đi, đại ca, đồng ý đi..." Sài Tử Hiên đâm lao phải
theo lao, cuối cùng chỉ có thể gật đầu, ngẩng đầu, không khỏi hung tợn trừng
mắt nhìn Trương Hạo liếc một cái.
Lâm Thanh lại dùng một
loại ánh mắt phức tạp ngoài ý muốn nhìn Manh Manh, Manh Manh nghịch ngợm nháy
mắt với cô, Lâm Thanh cảm thấy, mình không hiểu Phương Manh Manh chút nào, hơn
nữa, có xu thế càng ngày càng không hiểu, trước kia cảm thấy rất xinh đẹp, học
tập cũng tốt, biết kéo đàn, biết vẽ tranh, sau lại biết, cô còn có thể leo núi,
không chỉ leo núi, trong đợt huấn luyện quân sự còn rất giỏi kỹ thuật bắn bia,
cơ hồ khiến mọi người kinh sợ.
Lâm Thanh bỗng nhiên có
loại ảo giác, giống như nha đầu kia không gì không làm được, giống như trò chơi,
thời điểm Lâm Thanh vừa cho rằng mình mạnh hơn cô, rất nhanh liền phát hiện,
chuyện hoàn toàn không phải như vậy, hơn nữa cô nghênh chiến, ra quyền, một
quyền đánh ra, lại giống như đánh vào cái gối, mình vô cùng gắng sức, cô như
‘bốn lạng đẩy ngàn cân’ thoải mái lướt qua, hoàn toàn có thể nói là thành thạo,
thậm chí, Lâm Thanh cảm thấy, chính mình ở trong mắt cô giống như ngay cả tư
cách làm đối thủ cũng không đủ, cô căn bản không đáp lại khiêu chiến của cô.
Lâm Thanh căn bản sẽ
không tin tưởng Phương Manh Manh ngu ngốc mà buông tha Tử Hiên, gia thế nhân
phẩm của Tử Hiên như vậy, cơ hồ không thể soi mói, nếu có thể giữ được Tử Hiên,
tựa như chim sẻ biến thành phượng hoàng (Manh Manh của ta đã là
phượng hoàng rồi), cơ hội như vậy cũng không dễ gặp, Phương Manh Manh
còn trẻ, là tiểu nha đầu chưa hai mươi tuổi, đối mặt với dụ hoặc mạnh mẽ như
vậy, sao có thể thản nhiên như thế.
Bỏ qua nhân tố gia thế,
đơn thuần xét theo góc độ tình yêu mà nói, Sài Tử Hiên cũng coi như là một nam
sinh tương đối xuất sắc, trẻ tuổi, đẹp trai, Manh Manh không có lý do mà cự
tuyệt.
Đáng tiếc Lâm Thanh không
biết, Manh Manh căn bản không thích nam sinh, cô thích lão nam nhân (ông
già ^^) nhà cô, Ki ca ca ở trong lòng, trong mắt cô, chỗ nào
cũng tốt nhất, mặc kệ là Sài Tử Hiên hay là người khác, đời này Manh Manh cũng
không có khả năng nhìn đến.
Về mặt nào đó mà nói,
Manh Manh cổ hủ, hỏng đầu óc, nhận thức đúng một con đường có thể chạy đến, có
đụng phải tường cũng không quay đầu lại, Manh Manh cự tuyệt lời tỏ tình, bởi vì
mập mờ có đôi khi sẽ mang đến chuyện xấu không cần thiết, cô không thích chuyện
xấu, Sài Tử Hiên không tệ, cũng không phải là đồ ăn của cô, để trong bát cô, ăn
vào trong bụng cô, cũng chỉ có Ki ca ca, các món khác ngay cả tổ yến trân quý,
liếc mắt một cái cô cũng không muốn nhìn, đây là nguyên tắc của cô.
Hơn nữa cự tuyệt uyển
chuyển như vậy, cũng là hy vọng không mất đi người bạn Sài Tử Hiên này, cũng
coi như cùng trải qua sinh tử, tính cách Sài Tử Hiên, làm một người bạn không
gần không xa cũng khá tốt.
Vệ Hiểu Phong nghe xong
một chuỗi phân tích mạch lạc vô cùng rõ ràng của cô, không khỏi bật cười, vừa
rồi lúc thuận đường tới đón nha đầu, xa xa liền thấy đứng không xa phía sau
tiểu nha đầu là một nam sinh, biểu tình trên mặt rất buồn bực, khẳng định là bị
tiểu nha đầu cự tuyệt.
Vệ Hiểu Phong không quen
Sài Tử Hiên, nhưng đã có tiếp xúc với chị gái Sài Tử Hinh của anh, ở bên cạnh
cũng nghe Sài Tử Hinh t